Phàn Thiện như rơi vào trong biển sâu không nơi tựa, không ánh sáng, cảm giác hít thở không thông sắp cướp đi ý thức. Nàng hoảng hốt, lại mơ hồ nghe được một ít âm thanh. Đó là âm thanh từ phía xa truyền đến, là tiếng gió thổi dài mà buồn tẻ.
Phàn Thiện mở mắt ra, phát hiện chính mình đang nằm trong một không gian trắng toát vô bờ.
Mặt đất trắng tinh như bị tuyết che phủ, nham thạch, núi cao... thậm chí những cây cỏ thưa thớt xung quanh đều là màu trắng, chỉ có duy nhất một dòng suối róc rách từ khe núi chảy xuôi xuống, trên đầu là một vùng trời đen như vẩy mực, là một màu đen thuần túy, không pha tạp chất.
Thế giời này đơn giản nhưng sạch sẽ, chí có hai màu sắc. Đen và trắng quá rõ ràng, đến mức dễ hoang tưởng.
Phàn Thiện nhắm mắt ngưng thần, sau đó đứng dậy, ôm ngực thở dộc vài cái mới giảm bớt đi áp lực trong ngực. Nhưng mà cả người đều rất mệt mỏi, giống như bị rút hết nước, không còn sức lực.
Hiện tại nàng đang ở trong đồng đỉnh sao... Nhưng Câu Nguyệt đâu, nàng ấy đang ở nơi nào?
Vừa nghĩ đến tình trạng của Câu Nguyệt, Phàn Thiện liền sốt ruột, nàng mở thiên nhãn ra nhìn xung quanh một vòng, nhưng rồi cái gì cũng không thấy rõ, cuối cùng chỉ có thể dựa vào cảm giác đi dọc theo bờ suối phía trước.
Lọt vào trong tầm mắt nàng đều là cảnh sắc hoang vắng, không một bóng người, không có chút âm thanh, yên lặng đến thậm chí tiếng bước bước chân cũng không nghe thấy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-mieu-dai-cau/1422721/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.