Ngôi mộ cô độc nơi sơn dã, bị một đoạn đường cỏ che lấp, cờ trắng cũ nát lất phất trước quan tài cũ kĩ, giấy tiền vàng bạc hoảng loạn phiêu tán trong rừng cây.
Dưới ánh hoàng hôn, chỉ thấy những đám mây đen lượn lờ tứ phía, ba màu trắng hồng đen quyện vào nhau ở chân trời. Chợt có một cơn gió nổi lên, cuồn cuộn thổi bay lá cây khắp bầu trời, thổi qua bia đá bị vỡ, phát ra đủ loại âm thanh dọa người kỳ quái, thoáng chốc như tiếng quỷ khóc rên, thoáng chốc lại như tiếng cười chua chát.
"Hừ, nơi quỷ quái gì đây... thật là, sao lại có mộ ở đây chứ, xui xẻo quá" Nam tử gánh gỗ thấy xung quanh trở nên quỷ dị như vậy liền không nhịn được rùng mình một cái, bước đi nhanh hơn.
Ngay lúc không chú ý trên trời tối sầm lại, nhưng trước đó không biết vì sao hắn lại không chút nào nhận ra. Hiện tại vừa sốt ruột, lại giống nhưu không tìm được đường về nữa.
"Thật là kỳ lạ" Hắn đi thêm hồi lâu thì phát hiện cảnh vật xung quanh càng lúc càng xa lạ, nhịn không được thấp giọng lẩm bẩm: "Ở đây... không đúng lắm, giao lộ trước kia chạy đi đâu rồi? Không phải ta lạc đường rồi chứ!?"
Trong đầu bỗng dưng nhảy ra câu chuyện Quỷ Đả Tường mà hắn từng nghe qua, chợt nam tử mạnh mẽ dừng bước lại, nuốt nước miếng một cái, có chút khẩn trương nhìn xung quanh, trong lúc nhất thời lại do dự không biết nên đi về hướng nào.
"Nguy rồi nguy rồi... nên làm gì bây giờ, đừng có xui vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-mieu-dai-cau/1422695/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.