Màn đêm buông xuống, một vầng trăng non xuất hiện tại chân trời. Sau cơn mưa, mây đen tan ra, một luồng sáng màu trắng xuyên qua những cành cây, đan xen nhau đẹp tựa tiên cảnh, tiên khí xuất trần tuyệt tục như nữ tử đang đứng dưới táng cây kia.
Phàn Thiện đứng dưới táng cây, nghe âm thanh ríu rít nhỏ bé, những rung động xào xạc trong bụi rậm của côn trùng, ánh mắt của nàng như vô định, suy nghĩ xa xôi đến xuất thần. Một khi đã nghĩ ngợi thì lại không hoàn hồn về được. Rất nhiều cảm xúc khó hiểu như thủy triều ập tới với nàng.
Nàng nhớ lại bản thân mình lúc rời xa cha mẹ khi còn rất nhỏ, hôm đó cũng chính là ngày nàng rời khỏi nước Vân Tung. Khi đó là trời đông giá rét, bão tuyết kéo đến, mà nàng vẫn chưa thể hóa hình, thậm chí linh căn còn chưa phát triển, nàng chỉ là một con thú nhỏ bé lông xù, bước đi trong bão tuyết, giẫm thật mạnh lên những vết chân nhợt nhạt bên dưới.
Sau đó nàng quay đầu lại nhìn Phong Thiên Môn một lần cuối cùng, dọc theo những dấu chân xa xa là hai thân ảnh vẫn còn đang tựa vào nhau nhìn về phía nàng. Hoa tuyết bay khắp bầu trời vô tình làm mờ hết đường nhìn, đây là lần đầu tiên nàng biết được cảm xúc gọi là "Bi thương".
Nhưng nàng không có dừng bước mà dứt khoát kiên quyết rời khỏi vùng đất này. Bởi vì đây là số mệnh của bộ tộc Long Ngao, nàng không thể chống lại.
Nàng đi đến một vực núi tiên xa lạ, lúc này trời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-mieu-dai-cau/1422694/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.