"Nháy mắt sao?" Phàn Thiện cảm thấy quái lạ.
"Hoặc có thể nói là mi gió cũng được nữa... là kiểu thế này" Câu Nguyệt thấy bộ dáng rủ mi chăm chú suy nghĩ của Phàn Thiện thì nổi ý trêu đùa, vì vậy nàng giơ hai ngón tay lên trước môi, đưa mắt nhìn kỹ người trước mặt rồi hôn một cái lên tay, sau đó xòe tay ra, chậm rãi thổi nụ hôn vừa rồi bay đến đối phương, mị nhãn như tơ, thổi khí như lan (*).
(*) Thổi khí như lan: đại ý là hành động tự nhiên.
Một loạt động tác này được thực hiện vô cùng hoàn mỹ, Câu Nguyệt dịu dàng hỏi: "Hiểu chưa?"
Khóe miệng của nàng hơi nhếch lên, ánh sáng bên trong con ngươi hẹp dài chuyển động, mang theo khiêu khích quyến rũ không nói nên lời.
Tựa như đây không phải phạm trù nháy mắt nữa mà thuộc về to gan lớn mật trêu chọc rồi. Không ngờ tính tình của Miêu Tộc lại hào phóng như vậy... Lần đầu tiên trong cuộc đời Phàn Thiện bị mi gió nên có chút đăm chiêu, ánh mắt của nàng dừng lại trên hai cánh môi anh đào kia một chút rồi dời đường nhìn đi, "Thì ra là vậy".
Câu Nguyệt chú ý đến vẻ biến hóa trên thần sắc của người bên cạnh nhưng lại thấy đối phương bình thản như thường, giống như thật sự lặng lẽ ghi nhận hành động vừa rồi là tập tính của mèo vào trong lòng vậy, một chút dấu hiệu bị mê hoặc cũng không có, khiến Câu Nguyệt có chút nản lòng.
Lấy sắc mê hoặc một chút cũng không có tác dụng gì, thật chán...
Lúc này, dư quang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-mieu-dai-cau/1422683/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.