Chương trước
Chương sau
"Việc riêng à?" Câu Nguyệt nhướn mày, nàng đang muốn hỏi lại thì đột nhiên bên ven đường thoắt ra một con mèo vằn hổ tròn vo cắt ngang. Sau đó thì thấy nó chạy thẳng vào trong một đám mèo hoang pử phía trước, hòa nhập vào cuộc vui trong đó, xem ra nó đã đủ hiểu biết rồi.
Một đám mèo này có lớn có nhỏ, trong đó dáng dấp của những con mèo vằn hổ cũng không khác nhau mấy, đầu đều lớn như nhau, cho nên con mèo vừa rồi nhảy ra cắt ngang các nàng đã không còn phân biệt được nữa rồi.
"A Hổ, A Hổ ~ " Ngay sau đó bên trong một góc của ngõ nhỏ vang lên âm thanh nhẹ nhàng của một nam tử, chắc là chủ nhân của con mèo vừa rồi tới tìm nó rồi. Các nàng nhìn về phía âm thanh dần dần rõ ràng hơn thì nhìn thấy ở đầu ngõ xuất hiện hình dáng của một vị nam tử.
Đó là một nam nho sinh vừa 20 tuổi, gương mặt nhìn qua rất thanh tú, rất giống một người đọc sách nho nhã. Hắn thấy phía trước có một đám mèo thì trước tiên là lắc đầu cười một cái, sau đó thì đi thẳng qua đó, cúi người ôm lấy một con mèo giơ lên trước mặt mình: "Nè, lại không ngoan ngoãn mà chạy lung tung rồi, hôm nay ta muốn dẫn ngươi đến chơi nhà Lý huynh đó"
Con mèo vằn hổ đang được ôm này chính là con mèo vừa rồi đi ngang qua các nàng. Hắn có thể liếc mắt đã nhận ra thì có vẻ cũng rất chú ý đến sủng vật nhà mình.
Nhưng ngay lập tức Câu Nguyệt không nhịn được cười nữa. Nam tử này sau khi ôm mèo lên thì không kiềm lòng được cọ cọ mặt vào nó, thế là con mèo lại xoay đầu sang một bên kêu meo meo, cái đuôi bên dưới cũng đung đưa rất nhanh. Mà hắn nhìn thấy cho rằng nó rất thích nên cọ càng sung hơn, bộ dạng mặt mày rạng rỡ, khiến cho ấn tượng tao nhã đầu tiên trong mắt Câu Nguyệt về hắn đều tan thành mây khói.
Thân là Miêu Tộc nên đương nhiên Câu Nguyệt có thể hiểu được tiếng loài mèo. Phản ứng của con mèo đó lúc này không phải là vì thích, ngược lại là cực kì khó chịu, nhìn vào hai mắt hung hăn của nó như sắp nhịn không được giơ móng vuốt cào mặt vị nam tử đó rồi.
"Mèo của ngươi không thích làm như vậy" Phàn Thiện đứng bên cạnh nàng đã lên tiếng nói trước.
Vị nam tử nghe được giọng nói lạnh lùng của nữ nhân vang lên thì bây giờ mới phát hiện có hai nữ tử xinh đẹp đang đứng gần hắn. Hắn nhận ra vừa rồi mình đã thất lễ nên vội vã thả mèo xuống, đỏ mặt đến không dám ngẩng đầu nhìn các nàng: "Đã để nhị vị cô nương chê cười, đây... đây là con mèo ta mới nhận nuôi hồi tháng trước, tên là A Hổ"
Hắn nói xong lại không giải thích được nói tiếp: "Vừa rồi nghe vị cô nương này nói là A Hổ không thích ta làm như vậy với nó, thế làm sao biết được như vậy? Rõ ràng nó đang vẫy đuôi với ta mà, giống như con chó ta nuôi trước đây vậy"
"Mèo và chó không giống nhau" Phàn Thiện nói: "Khi mèo lắc đuôi nhẹ nhàng thì mới tỏ vẻ nó rất thích và sung sướng"
"Thật sự như vậy sao?" Nam tử nhìn xuống con mèo lớn đang xù lông của mình, hắn thấy có hơi khó xử nói: "Ta, ta đúng là không biết gì hết". Trước đây cũng không có ai nói với hắn như vậy, thế nên hắn vẫn luôn cho rằng chính mình ở chung với mèo rất hợp, hóa ra đều tự mình cho là đúng, thật sự... quá xấu hổ rồi!
Phàn Thiện thấy hắn khổ sở như vậy liền an ủi nói: "Ngươi rất thích mèo sao?"
Nam tử vừa nghe thì vội vàng gật đầu, "Đúng vậy!". Nhưng khi hắn giương mắt nhìn rõ gương mặt của nữ tử ở đối diện thì không khỏi sửng sốt.
Gương mặt trong trẻo lạnh lùng xinh đẹp tuyệt trần, quả thật giống như tiên nữ, không, là giống với Quan Âm nương nương mới đúng... Hắn ngơ ngác há miệng ra nhìn đến ngây người, mãi cho đến khi một nữ tử kiều mị khác trợn mắt với hắn thì hắn mới bừng tỉnh hoàn hồn lại. Hắn chợt nhận ra mình lại đường đột vô lễ thì một lần nữa đỏ mặt xấu hổ, luôn miệng nói xin lỗi.
Câu Nguyệt thật muốn niệm một chú quyết cho đám mèo kia nhảy lên vẽ hoa trên mặt tên nam nhân này, hắn thế mà dám nhìn chằm chằm vào Đại Cẩu nhà nàng, thật đúng là chán sống rồi!
Ngược lại là Phàn Thiện thì không chú ý lắm, nàng chỉ chậm rãi tiến lên, tùy ý ôm lấy một con mèo trắng trong đó, rồi nói với hắn: "Ngươi nghe cho kỹ"
Nàng tỏ ý với nam tử trước mặt rồi sau đó nâng tay lên khẽ xoa dưới cằm của con mèo trắng trong lòng, rất nhanh con mèo đó đã hơi ngước cổ lên, nheo đôi mắt lại, trong họng còn phát ra tiếng thở khò khè.
"Đây là biểu hiện khi nó thoải mái. Thường thì mèo rất thích được con người làm như vậy với nó" Nàng nói.
Câu Nguyệt nghe Phàn Thiện nói như vậy thì không khỏi nhớ lại lần trước nàng nằm trong lòng đối phương, hưởng thụ cảm giác được đối phương xoa cằm, nghĩ tới đây hai bên tai của nàng đều nóng lên.
"Oa..." Nam tử tán thưởng kêu lên, sau đó cúi người xuống, cũng học theo đó mà xoa dưới cằm con mèo nhà mình, quả thật ngay sau đó hắn đã thấy nó phản ứng y hệt con mèo kia, vì vậy hài lòng nói: "Haha, thật sự là vậy. A, hóa ra khi mèo nheo mắt lại chính là hưởng thụ sao?"
Câu Nguyệt đứng một bên không nhịn được muốn trợn trắng mắt, nhưng nàng không có lên tiếng, chỉ là trong lòng muốn nghe thử xem Phàn Thiện nói như thế nào.
Phàn Thiện nói: "Nheo mắt lại, có đôi khi cũng vì mới vừa tỉnh ngủ, chưa có tinh thần, hoặc là đang tự hỏi hoang mang một vấn đề" Hoặc là... đang suy nghĩ chuyện xấu.
Không sai ~~ Câu Nguyệt thỏa mãn cong khóe miệng lên.
"À... thì ra là thế" Nam tử suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Vậy có lúc khi ta muốn ôm A Hổ thì thấy lỗ tai của nó cụp ra sau đầu, là nó đang sợ ta sao?"
"Chuyện này thì rất có khả năng là vì nó không muốn đổi vị trí" Phàn Thiện kiên trì giải thích.
Lúc này Câu Nguyệt là mèo thì lại bị gạt bỏ sang một bên lắng nghe người hỏi người đáp, giống như học trò đang cùng phu tử luận đạo về tập tính của mèo. Thế là nàng oán hận nhìn chằm chằm còn mèo đang hưởng thụ sự vuốt ve trong lòng Phàn Thiện, nàng đang không vui.
Cực kì không vui! Vị trí nó nên thuộc về nàng mới đúng, đãi ngộ này cũng chỉ có thể thuộc về nàng mà thôi! Cái nữ nhân hoa tâm Phàn Thiện này!
Có lẽ là sự oán hận quá mãnh liệt, khiến cho ánh mắt ở phía sau ót càng thêm sắc bén, bỗng nhiên Phàn Thiện cảm thấy sau lưng lạnh hết lên, theo bản năng nàng quay lại nhìn Câu Nguyệt một chút, sau đó thì bình tĩnh thả con mèo trong lòng xuống.
"Meo~ " Con mèo được thả xuống đất cũng không quên cọ chân Phàn Thiện, quấn quít không tha.
"Xem ra nó thật thích ngươi" Nam tử thấy thế bật cười, "Cô nương chắc là có duyên với mèo rồi. Tính tình của con mèo trắng này không tốt lắm, người bình thường rất khó tiếp cận với nó, lần đầu tiên ta tới đây còn bị nó cào rách giày nữa" Hắn cong môi lên nói, lộ ra hai cái răng nanh hai bên, có vẻ hơi cởi mở một chút.
Phàn Thiện thì chỉ cười nhẹ một cái.
Còn Câu Nguyệt thì lập tức quan sát phản ứng của đám mèo kia rồi buồn bực: Người này rõ ràng là cẩu mà, sao có thể được mèo yêu thích như vậy, không lý nào. Trước đây nàng cũng rất ghét cẩu mà...
Hừ, có một mình ta không phải đủ rồi à, sao còn kiếm thêm sự yêu thích của mèo khác làm gì, thật đáng ghét!
Lúc này vị nam tử kia lại nói: "Thật ra ta vẫn luôn hoài nghi, A Hổ của ta có phải không thích ta hay không" Hắn vuốt vuốt lên mèo lớn vằn hổ đang quỳ rạp dưới đất, thở dài nói: "Giống như nó không thích quá thân cận với ta"
Phàn Thiện nhìn hắn một chút, hỏi: "Lúc ngươi ngồi thì nó có nhảy lên người của ngươi không?"
"Hả? Ừm..." Người trước mắt gật gật đầu: "Có có"
"Khi ngươi vuốt ve nó thì nó có dựng thẳng đuôi lên rồi nhẹ nhàng đung đưa không?"
"Hmm..." Nam tử cẩn thận suy nghĩ một chút rồi vui vẻ trả lời, "Cũng từng có tình huống như vậy!"
Phàn Thiện nhếch môi mỉm cười: "Vậy thì đó là lời cho phép với sự yêu thích đặc biệt của một người(*)"
"Cho phép với sự yêu thích đặc biệt sao một người sao (**)..." Nam tử giật mình nhìn qua, nhỏ giọng lập lại một lần rồi bỗng nhiên rủ mi xuống: "Nhưng mà, nhưng mà có lúc nó sẽ liếm chỗ ta đã sờ qua, chẳng lẽ nó ghét ta sao" Tựa hồ là có chút ngượng ngùng nên hắn gãi đầu nói: "Ta cũng biết mèo đều thích sạch sẽ"
(*),(**): hai câu này mình không chắc nghĩa lắm, khi nào mình tìm được nghĩa chính xác thì sẽ chỉnh sửa sau nha, hoặc khi mình nghĩ ra được câu nào nghe thuận tai hơn 
Phàn Thiện nghe xong lắc lắc đầu: "Nó liếm qua nơi mà ngươi đã sờ cũng không chứng minh là nó ghét ngươi, mà là nó muốn nhớ kỹ mùi của ngươi, vì sau này khi xa nhau nó cũng có thể dựa vào mùi để tìm lại ngươi. Đó cũng là biểu hiện của yêu thích và để ý"
Câu Nguyệt cảm thấy có chút ngoài ý muốn, nàng không nghĩ tới những thứ này mà Phàn Thiện cũng biết. Mà nam tử kia sau đó bừng tỉnh ra, sau khi hiểu được cũng không nhận ra viền mắt của mình đã nóng lên, hắn nói: "Thì ra là vậy... tiểu sinh thật sự đã hiểu rõ rồi"
Hắn cảm kích nhìn sang Phàn Thiện: "Cô nương hiểu biết nhiều như vậy, nhất định là ngươi rất yêu mèo"
Người yêu mèo...
Trong nháy mắt Phàn Thiện hơi hoảng hốt, trong đầu nahnh chóng lóe lên bộ dáng tiểu bạch miêu của Câu Nguyệt sau khi hóa về nguyên hình. Nhưng rất nhanh nàng đã khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng của mình, không cho người khác nhìn ra dị thường. Nàng giương mắt lên nhìn sắc trời rồi tỉnh nhẩm canh giờ trong lòng, sau đó nói với nam tử: "Hai người chúng ta còn có việc, cáo biệt từ đây"
Nói xong thì chuyển ánh mắt nhìn sang Câu Nguyệt, sau đó hai người cùng nhau rời đi.
Nam tử vốn muốn truy hỏi tên của hai người các nàng, nhưng cuối cùng từ bỏ, hắn tiếc nuối thở dài một tiếng, ôm mèo lên vẫy tay theo bóng lưng của các nàng: "Cám ơn nhị vị cô nương!"
...
Khi hai người đã đến được một con phố khác nhưng Câu Nguyệt vẫn chưa từng lên tiếng. Nàng vô thanh vô tức do dự thật lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi Phàn Thiện: "Ngươi... sao ngươi có thể biết nhiều chuyện về Miêu Tộc chúng ta như thế?"
Phàn Thiện thả chậm bước chân lại, nhàn nhạt liếc mắt nhìn nàng: "Ở với ngươi lâu như vậy tất nhiên sẽ biết một chút"
"Huống chi trước đó ta còn từng đi tìm những sách liên quan để đọc, bằng không làm sao ta biết nên ở chung với loài mèo các ngươi như thế nào, sợ là ta còn ngốc hơn vị nam tử vừa rồi, sẽ luôn chọc ngươi không vui"
Phàn Thiện nói những lời này rất bình thản, cứ như đó là đương nhiên, mà Câu Nguyệt nghe xong lại cắn môi không nói, một lát sau bỗng nhiên thò người qua, một lần nữa nắm lấy cánh tay Phàn Thiện. Mà Phàn Thiện cũng không giãy ra, chỉ ghé mắt nhìn một chút, thế nhưng nàng lại nhìn thấy nữ tử bên cạnh cúi đầu xuống, hai bên tai như ửng đỏ lên.
Thật đúng là phạm quy mà... kêu ta làm sao chống cự cho được! Lúc này mỗ mèo đang bụm mặt ảo não trng lòng.
Nữ nhân này đáng ghét như thế đó, rõ ràng là cái cọc gỗ không hiểu phong tình, lạnh lùng lại nghiêm túc, vậy mà chốc chốc thì làm chuyện lãng mạn, nói một vài lời cảm động, khiến tim nàng đập bịch bịch bịch.
Mà lúc này nàng cũng không rõ trong lòng của mình đang là cảm giác gì nữa.
Giống như hơi đau đau, ngòn ngọt, mà cũng khó chịu...
"Đúng rồi" Lúc này Phàn Thiện lại nhớ tới cái gì đó, thần sắc chăm chú hỏi thăm nàng: "Vừa rồi lúc nói chuyện ở đằng kia, ta phá thiện có một con mèo đang nhìn chằm chằm vào ta, sau khi nhìn một chút thì nháy mắt với ta, vậy là ý gì?"
Trong sách từ trước đến giờ đều chưa từng ghi chép qua loại hành vi này, vậy thì cuối cùng nó đại biểu cho cái gì đây?
Câu Nguyệt ngẩn người một chút, sự cảm động ngọt ngào mới vừa dâng lên đã lập tức bị nghiền nát. Vẻ mặt của nàng chợt hung hăn lên, nhéo một cái lên cánh tay Phàn Thiện rồi tức giận nói: "Nó đang thả thính với ngươi đó!"
Chết tiệt...
___________
Bạn Phàn Thiện cái gì cũng biết, chỉ có yêu Câu Nguyệt là chưa biết thôi =)) mình thi xong rồi, qua môn rồi nên vui quá làm thêm một chương nữa ahihi
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.