Chương trước
Chương sau
Úc Linh nhớ rõ 《 Điều lệ yêu tinh 》 có ghi, nhân loại có cơ quan chuyên bắt yêu, bọn họ bị nuôi lớn ở nơi tối tăm, sống cuộc sống như người bình thường, chỉ khi cần thiết mới hành động, chuyên môn xử lý một số chuyện khó giải quyết cảnh sát không thể xử lý.

Chung Sở Vân từng nói, phía trên có rất nhiều chuyện không muốn công chúng biết được, đặc biệt là sự tồn tại của Yêu tộc, tìm mọi cách cũng phải ra được cách giải thích để che lấp đi. Rốt cuộc chuyện này sẽ làm nhân loại bình thường lâm vào khủng hoảng.

Chuyện này đối nhân loại mà nói rõ ràng thuộc về sự kiện thần quái, trên mạng rất nhiều người đều đang suy đoán thiên kỳ bách quái, nhưng cuối cùng lại định nghĩa là án mạng giết người giấu xác.

Rõ ràng nhất chính là, từ khi nhân viên mất tích đến khi khám xét thi thể, rồi lại đến khi tin tức được truyền ra, ước chừng đã hơn nửa tháng.

Chuyện này đã xảy ra một thời gian, trên mạng lại không có bao nhiêu tiếng gió, mãi đến gần đây người nhà người bị hại liên danh lên mạng xin giúp đỡ, dư luận rốt cuộc không thể trấn áp được, lúc này mới bị chính thức đưa tin ra.

Video ghi hình hiện trường rất ngắn, bị mosaic che đi rất nhiều, điều này khiến người chỉ có thể mơ hồ thấy số lượng thi thể mà không nhìn thấy trên người có thương tích gì.

Nhưng video lộ ra một thân đại thụ hai người mới có thể ôm xuể, mặt trên là dây leo bò ước chừng mấy thước cao, dường như con rắn đang ẩn núp, lẳng lặng chiếm tại một góc âm u không người để ý.

Cách ngàn dặm vạn dặm, không thể thăm dò linh tức, Úc Linh lại vẫn có thể liếc mắt nhận ra dây leo kia khác với dây leo tầm thường khác như thế nào.

Yêu quái khai linh trí dù có lẫn vào tộc đàn cũng sẽ hiển lộ ra điểm không tầm thường, điểm không tầm thường này, mắt thường của nhân loại chưa trải qua tu luyện nhân loại không thể nhận ra, nhưng thân là yêu tinh cùng tộc có thể dễ dàng phát hiện.

"Đây là nơi nào a?" Úc Linh không nhin được hỏi.

"Cách chúng ta rất xa, không cần để ý." Chung Sở Vân nói, buông xuống di động.

"Đã từng có yêu tinh tập kích nhân loại sao?" Úc Linh tò mò truy vấn.

"Ân." Chung Sở Vân thoáng gật gật đầu, lại lần nữa cầm lấy chiếc đũa gác trên bát.

Nàng nói không cần để ý, nhưng Úc Linh lại nhận ra, đáy mắt nàng ẩn giấu để ý.

Đêm đó, chuyện đoàn du lịch mười bảy người ngộ hại ầm ĩ khắp trên mạng, Úc Linh ngồi xếp bằng trên giường, theo dõi những lời cãi cọ cùng suy đoán này.

Không ít người cho rằng tin tức chính thức thiếu hụt quá nhiều, rất khó không khiến người hoài nghi việc này không phải là nhân vi.

Rốt cuộc mười bảy người đều bị chôn sống, không một người chạy thoát, nếu là việc làm của một đám người, xung quanh hiện trường không thể hoàn toàn không lưu lại dấu vết có thể lần theo được. Nếu là việc làm của vài ba người, trong cơ thể người chết hẳn sẽ có tàn lưu dược vật, tin tức này chẳng lẽ không thể công bố sao? Liệu có khả năng phía chính phủ cũng không thể giải thích sự kiện này?

Dưới những ồn ào này, có vài thần côn và linh môi không biết tên liền nhảy ra bắt đầu phân tích theo phương hướng kỳ quái, hàng loạt hàng loạt phân tích, nghe như cũng có vài phần thật.

Nếu không phải Úc Linh là yêu tinh, nàng có khi cũng tin đây là lệ quỷ gây ra.

Thế nhưng đại bộ phận người vẫn cảm thấy không thể dùng thần quỷ để đánh lạc hướng, vừa chú ý tới giả thiết thần quái, vừa cường điệu chuyện này nhìn xem là được, ngàn vạn đừng sa đà, trước mắt hung thủ tàn nhẫn còn đang ung dung ngoài vòng pháp luật, cần phải nghiêm trị.

Hơn nữa, khu du lịch cách nơi ở của Úc Linh hiện giờ bốn tỉnh, xác thật là xa đến mức không cần để ý, nhưng Úc Linh cảm thấy có điểm bất ổn.

Nàng theo bản năng tìm kiếm "Tích Tuyền sơn", lại phát hiện trên bản đồ của nhân loại căn bản không có nơi này, thậm chí chưa từng có địa danh này.

Nàng hỏi Chung Sở Vân, hiện trường gần Tích Tuyền sơn sao?

Chung Sở Vân ở giường dưới trầm mặc hồi lâu, lại lần nữa lên tiếng cũng chỉ để hỏi lại một câu: "Ngươi còn để ý nơi đó sao?"

Trầm mặc lâu như vậy, vấn đề đột ngột như thế, không thể nghi ngờ đã khẳng định suy đoán của Úc Linh.

Nàng ôm chăn, rũ mi trầm tư một hồi lâu, nói: "Cho nên nơi đó thật sự ở ngay gần Tích Tuyền sơn?"

Lúc này Chung Sở Vân không trả lời.

Úc Linh mím môi, nhỏ giọng nói: "Ta không nên để tâm tới nơi đó, nhưng ta không tin, nếu thật sự là yêu tinh từ Tích Tuyền sơn có ác ý lớn như vậy với nhân loại...... Làm ra chuyện như vậy, sẽ ảnh hưởng đến Tích Tuyền sơn sao?"

Nàng vẫn nhớ, mọi người chỉ mong an an ổn ổn bảo vệ cho mảnh đất kia, bảo vệ cho thần thụ sẽ bảo hộ mọi người suốt trăm ngàn năm tới.

Ngẫu nhiên có yêu tinh có bản lĩnh ly sơn, vì an bình trong núi cũng sẽ nghiêm túc tuân theo lời dạy bảo, tuyệt không dễ dàng phát sinh xung đột cùng nhân loại.

Nàng không rõ lắm về vấn đề này, Chung Sở Vân ở giường dưới cũng chỉ bình thản nói: "Chuyện ngoài ý muốn thôi, người có người xấu, yêu có yêu xấu, không phải tất cả đều sẽ theo khuôn phép cũ, nếu không trên đời này cũng không cần cơ quan bắt yêu."

Cuối cùng, Chung Sở Vân trầm mặc một hồi lâu, tựa an ủi, lại bồi thêm một câu: "Không cần để trong lòng, rất nhiều chuyện trôi qua không bao lâu liền sẽ bị quên lãng."

"Thật là như vậy sao......"

"Ân."

Úc Linh co người trong ổ chăn, ôm di động tiếp tục xem thảo luận cuồn cuộn nổi lên trên mạng, trong lòng luôn có một cảm giác quái dị không thể rũ bỏ.

Nỗi lòng thực loạn, nàng lại không chịu nổi cơn buồn ngủ từng tấc từng tấc trào dâng.

......

Nàng mở mắt, chỉ thấy phía trước là một mảnh địa ngục.

U ám che lấp mặt trời, cỏ cây khô vàng.

Thần thụ nơi phương xa đã bảo hộ Mộc tộc mấy ngàn năm, giờ phút này đã hoàn toàn khô héo, sương mù màu đen dày đặc bao phủ phía trên thần thụ, ẩn ẩn lộ ra vài phần huyết sắc.

Vô số linh thiêm rách nát mang theo huyết khí lay động trong gió, như là vô số thi cốt mất hồn phách, tụ đầy oán khí đáng sợ.

Liệt hỏa hừng hực thiêu núi rừng đã từng cùng thế vô tranh.

Khói đặc cuồn cuộn tràn ngập thiên địa.

Chân trời không rõ tại sao lại nháy mắt đổ mưa, tầng mây xuyên thấu qua khói đặc, giáng xuống từng giọt nước màu tro đen.

Nàng bỗng nhiên không mở mắt được, một cơn đau khó có thể miêu tả tràn ngập trong đầu.

Mưa lớn như vậy, mây trầm đến thế, tuyệt vọng dưới đáy lòng lan tràn, phảng phất muốn nuốt chửng thiên địa.

Dường như nàng sắp chết.

Đau đớn không thể nói nên lời, chỉ càng thêm chết lặng.

Thân mình như nặng ngàn cân, máu tựa như bị rút hết, dung nhập bùn đất dưới thân.

Hồ ly ấn nàng trên mặt đất, đè lên cánh tay nàng bị cắt qua, thét to với nàng điều gì.

Nước mưa xối xả trên người các nàng, lạnh lẽo đến mức sắp mất đi tri giác.

Nàng chỉ cảm thấy trước mắt đều là huyết sắc, mà huyết sắc cũng từng giọt từng giọt bị dần dần thay thế bởi hắc ám từ bốn phương tám hướng tràn tới.

Nhưng đạo linh quang nhu bạch kia, gần như cố chấp mà xua tan đi hắc ám, vẫn ấm áp như từ trước tới giờ, hận không thể sưởi ấm thân thể nàng đang dần dần trở nên lạnh như băng.

Ngẩn ngơ, nàng nghe thấy hồ ly niệm lên một chú thuật xa lạ.

Có ai điểm giữa mày nàng, một luồng linh lực tràn vào ba hồn bảy phách nàng, đau đớn lại lần nữa đánh úp lại, lại là một lần tân sinh.

"Tỉnh lại, tỉnh lại a...... Đã nói rồi, dù có đi đâu, chúng ta cũng sẽ không xa rời nhau......"

Nàng chậm rãi mở đôi mắt vô cùng nặng nề.

"Ngươi không phải vẫn luôn nói...... Nếu, nếu lúc trước ta không xuất hiện...... Hết thảy...... Đã sớm kết thúc sao?" Nàng không biết mình đang nói gì, nhưng vừa mở miệng đã chất vấn như vậy, "Nếu đã như vậy, ngươi đang làm cái gì?"

"Ta hối hận, tiểu miên hoa......"

Hối hận? Hồ ly đang hối hận cái gì a?

Nàng nghe thấy hồ ly nức nở, nàng cảm nhận được mình bị đối phương siết chặt trong lòng ngực.

"Hết thảy không kết thúc cũng được, ta đã biết ta không có bản lĩnh đó, ta không cứu nổi ai cả...... Ta chỉ muốn bảo vệ mình ngươi, chúng ta cùng trốn đi."

"Ngươi......"

"Từ đây về sau, ta và ngươi sinh tử bên nhau, ta mang ngươi trốn đi, chúng ta......"

"Chúng ta có thể chạy đi nơi nào?"

"Nơi nào cũng được, đi đến nơi nó không ảnh hưởng được, luôn có nơi như vậy."

"Còn lại, đều...... đều không quan tâm?"

"Không quan tâm." Lâm Song nắm tay nàng, ngón cái nhẹ nhàng lau đi huyết ô trên mặt nàng.

Hồ ly mình đầy thương tích cố gắng lộ ra một tia ý cười, tận khả năng mà muốn nói cho tiểu yêu trước mắt, mình thật sự có thể buông bỏ hết thảy.

Nhưng hồ ly rốt cuộc không phải một con hồ ly giảo hoạt, chỉ trong thoáng chốc lệ quang lóng lánh trong hốc mắt đã hoàn toàn bán đứng chút không cam lòng ẩn sâu dưới đáy lòng, đau đớn nặng nề đến như vậy, nặng đến mức sắp sửa đè sụp chính mình, nặng đến mức ý cười cũng mang theo chua xót, đến mức không thể lừa nổi một đóa tiểu miên hoa chưa từng thấy qua việc đời.

"Hồ ly...... không phải đều giỏi gạt người sao...... Ngươi sao lại...... không như vậy......"

Ngươi rõ ràng quan tâm a, vì sao phải vì ta......

Vì ta......

Vì ta làm sao?

Hồ ly rốt cuộc đã trả giá điều gì......

Nghĩ thế nào cũng không ra?

......

Đồng hồ báo thức đánh thức người từ trong cơn ác mộng.

Gần đây mộng càng ngày càng kì quái.

Úc Linh thở phào nhẹ nhõm chui ra từ trong ổ chăn, ăn một bữa sáng đơn giản như thường lệ rồi đi tới chỗ làm.

Bước vào tiệm cơm, các đồng nghiệp đều đang nói về tin tức tối hôm qua, mãi đến khi cửa hàng trưởng tới, treo lên biển đang kinh doanh ở ngoài cửa, lúc này cuộc nói chuyện phiếm của họ mới bị cắt đứt.

Úc Linh vẫn luôn lo lắng chuyện này trở nên ầm ĩ sẽ làm nhân loại chú ý tới yêu linh các tộc trên Tích Tuyền sơn.

Nhưng cuối cùng, hết thảy đều giống như Chung Sở Vân nói, rất nhiều chuyện đi qua không bao lâu sẽ bị người quên lãng. Mà "bao lâu" ở đây đại khái cũng chỉ là dăm ba bữa mà thôi.

Trên đời này, mỗi ngày đều có đủ loại tin tức, khả năng chú ý của mọi người đối với một sự kiện là hữu hạn.

Phần lớn người bàn tán đều dần lặng im, không im lặng cũng không gây nên được sóng gió gì, ngay cả người nhà đã từng khóc lớn náo loạn cũng không còn lên tiếng.

"Bọn họ đã bị giải quyết sao?" Úc Linh tò mò hỏi Chung Sở Vân.

"Không biết." Chung Sở Vân lắc lắc đầu, đáy mắt xác thật không có nửa điểm do dự hay có lệ, hẳn là thật sự không biết.

Úc Linh nghĩ tới nghĩ lui, lại hỏi Chung Sở Thiên chuyện này.

【 cơ trí miên hoa: Người nhà nạn nhân đều bị giải quyết rồi sao? 】

【 mỗi ngày đều làm gì đâu: Sao có thể a, bắt yêu sư ngưu bức* nhất cũng không dám xử lý người nhà nạn nhân như vậy a. Nếu bị điều tra ra, người bị giải quyết sẽ là bọn hắn. 】

*Ngưu bức: Ngôn ngữ mạng, ý nghĩa tương tự như ngầu

【 cơ trí miên hoa: Vậy tại sao bọn họ không tiếp tục lên tiếng đâu? 】

【 mỗi ngày đều làm gì đâu: Không phải dùng số tiền lớn để xoa dịu thì là bóp méo ký ức, tiền có thể thu phục thì sẽ không cần sửa kí ức, nếu tiền cũng không trị được, khó tránh khỏi phải áp dụng một chút thủ đoạn không giống bình thường. 】

【 cơ trí miên hoa: Bóp méo ký ức? Nhân tộc cũng sử dụng được loại thuật pháp này? 】

【 mỗi ngày đều làm gì đâu: Không nhiều nhưng tóm lại vẫn có, ứng phó tình huống tầm thường không có vấn đề lớn. Thật sự xử lý không hết được, Nhân tộc cũng sẽ tìm Cục Quản lý Yêu tinh xin giúp đỡ. Có không ít yêu tinh đăng ký trong danh sách của thành phố của Nhân loại tu hành mị thuật và ảo thuật, không chế tinh thần và bóp méo ký ức như vậy không khó. 】

【 cơ trí miên hoa: Nhưng những người đó mất đi phần nào ký ức sẽ trở nên không hoàn chỉnh phải không? 】

【 mỗi ngày đều làm gì đâu: Vậy phải làm sao? Mặc kệ bọn họ tiếp tục làm loạn hay là dứt khoát giải quyết hết đi? 】

【 mỗi ngày đều làm gì đâu: Tiểu miên hoa ngươi còn quá tuổi trẻ, nếu hai tộc muốn chung sống hoà bình sẽ có một số việc chú định không thể lộ ra ngoài. 】

【 mỗi ngày đều làm gì đâu: Còn việc ký ức một người không hoàn chỉnh hay không, trừ chính hắn cũng không kẻ nào để ý. Mà thay đổi ký ức rồi, hắn có muốn để ý cũng không nhớ nổi nên để ý cái gì. 】

【 cơ trí miên hoa: Quá tàn nhẫn......】

【 mỗi ngày đều làm gì đâu: Có thể tàn nhẫn đến mức nào chứ? Quên thì tốt a, còn nhớ chuyện sinh tử mới là tàn nhẫn. 】

【 mỗi ngày đều làm gì đâu: Quên đi lại sẽ càng tự tại. 】

Lời nói có vẻ có đạo lý, nhưng Úc Linh vẫn cảm thấy nếu mình là những người đó, nhất định sẽ không muốn bị bắt quên đi. Ra chươ𝘯g 𝘯ha𝘯h 𝘯hấ𝙩 𝙩ại ++ TR𝗨MTR𝗨𝗬Ệ N.V𝘯 ++

Nếu một người còn không giữ nổi ký ức hết sức quan trọng của chính mình, cũng không thể không nói là quá đáng thương đi.

【 mỗi ngày đều làm gì đâu: Đúng rồi tiểu miên hoa. 】

【 mỗi ngày đều làm gì đâu: Thanh minh có nghỉ không? Chúng ta muốn đi Mộc tộc một chuyến, tỷ của ta có nói với ngươi không? 】

【 cơ trí miên hoa: A? 】

【 mỗi ngày đều làm gì đâu: Nga, xem ra là không định mang ngươi đi. 】

【 cơ trí miên hoa:......】

Không mang theo thì không mang theo.

Nàng còn không muốn trở về đâu!

Hơn nữa, ngày nghỉ ngày lễ tiệm cơm còn bận hơn bình thường cơ!

Nàng muốn kiếm tiền, không muốn quay lại ngọn núi xui xẻo kia!

Úc Linh nghĩ như vậy, lại nhịn không được nâng mi nhìn thoáng qua Chung Sở Vân bên cạnh đang ngồi xem TV, hỏi dò: "Thanh minh...... Các ngươi đều được nghỉ phải không?"

"Ân."

"Ta không được nghỉ, hơn nữa còn bận hơn ngày thường." Úc Linh lại nói, "Cửa hàng trưởng nói, thanh minh có lẽ sẽ phải tăng ca, nhưng cũng sẽ có lương làm thêm giờ......"

"Vậy ngươi cứ làm đi."

"Ngươi...... có kế hoạch gì sao?" Úc Linh nhịn không được trực tiếp hỏi ra.

"Đi Tích Tuyền sơn." Chung Sở Vân cũng không vòng vo, nói thẳng ra kế hoạch của chính mình.

Úc Linh hít sâu một hơi dài, thật cẩn thận mà truy vấn: "Đi chỗ nào làm gì a? Có...... có liên quan đến sự kiện lần trước sao?"

Chung Sở Vân: "Lúc trước đã nói rồi, đây là một giao dịch."

Úc Linh hiểu ra.

Hồ tộc gia cố kết giới vì Tích Tuyền sơn, Mộc tộc tặng cho Hồ tộc nhánh cây thần mộc.

Nguyên lai giao dịch này còn chưa thực sự thành công a? Nàng còn tưởng rằng sớm từ lúc mình bị mang đi cũng đã kết thúc rồi.

Không biết vì sao, Úc Linh vốn không muốn quay lại nơi đó, nhưng gần đây lại nhất thời có mong muốn trở về nhìn xem sao.

Nàng rốt cuộc vẫn rất để tâm tới việc Mộc tộc Tích Tuyền sơn bỗng nhiên tấn công nhân loại.

"Vậy ta không cần đi sao?" Úc Linh nhỏ giọng nói, "Ta nhớ ngươi đã nói, hẳn là ta cần cùng các ngươi diễn kịch......"

"Cũng không cần cưỡng cầu, Chung Sở Thiên nói hắn có thể lừa gạt được Mộc tộc."

"Nga......"

Úc Linh rũ mi cắn môi dưới, không khỏi lâm vào xấu hổ.

Tên Chung Sở Thiên kia nói dối đều không cần chuẩn bị, nghìn bài vạn bài lừa dối người, xác thật không cần nàng phối hợp biểu diễn.

Cho nên Chung Sở Vân lần này thật sự không định mang nàng đi?

"Ta cảm thấy như vậy không ổn đi, ngươi nuôi miên ngàn ngày, không phải vì nhất thời dùng tại đây* sao?"

* Câu gốc là dưỡng binh thiên nhật, dụng binh nhất thời - bị bạn Úc Linh chế thành dưỡng miên

"Dùng gì nhất thời?"

"Diễn kịch nha!" Úc Linh nói.

"Ngươi không được nghỉ phải không?" Chung Sở Vân lại hỏi.

"Ta có thể xin nghỉ nha!" Úc Linh vội vàng ngẩng đầu lên, duỗi tay kéo ống tay áo Chung Sở Vân, "Yêu tinh Tích Tuyền sơn đều biết ta gả cho Chung Sở Thiên, các ngươi muốn đi hỗ trợ gia cố kết giới, ta không đi, bọn họ thật sự sẽ không nghĩ gì sao?"

"Ngươi gả cho ai?" Ánh mắt Chung Sở Vân quét về phía Úc Linh, đáy mắt tựa hiện lên một tia hàn ý.

Úc Linh theo bản năng rùng mình một cái, đôi mắt không tự giác chớp hai cái.

Hồ ly sao lại thế này, ánh mắt bỗng nhiên trở nên như vậy không có thiện ý?

Có phải do nàng cùng ăn cùng uống ở chỗ này lâu rồi, bại lộ khuyết điểm mình ăn nhiều hay gì gì đó nữa, cho nên hồ ly bắt đầu ghét bỏ nàng, càng lúc càng cảm thấy nàng không xứng đáng với em trai mình?

"Ta, ta không gả cho ai cả, cũng không muốn gả cho ai." Úc Linh nói, dường như đầu hàng mà rụt rụt đầu, thân mình nghiêng về phía sau một chút, giơ lên đôi tay nhỏ.

"Về sau đừng nói linh tinh, tiểu tử kia không xứng với ngươi." Chung Sở Vân nói, thấy Úc Linh gật đầu như gà con mổ thóc, ngữ khí hơi chút ôn hòa hơn.

Úc Linh bẹp bẹp miệng, nhỏ giọng phun tào dưới đáy lòng: "Ngươi muốn nói kỳ thật là ' ngươi không xứng với tiểu tử kia' đi? Yên tâm, ta thèm vào."

Đương nhiên, trong lòng nghĩ như vậy, ngoài miệng không thể nói.

Nàng ngồi thẳng thân mình, tầm mắt chuyển qua chuyển lại từ mũi chân mình sang mũi chân Chung Sở Vân, cuối cùng không nhịn được, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Ta chỉ là muốn trở về nhìn xem sao."

Chung Sở Vân trầm mặc mấy giây, thấp giọng nói: "Ta nhớ ngươi đã nói không muốn trở về."

"Vốn là không muốn." Úc Linh thoáng cúi thấp đầu, thanh âm nho nhỏ, "Nhưng từ lần trước nghe tới tin kia, ta luôn có chút không an lòng."

"Kỳ thật ngươi có thể yên tâm, ta đã thỏa thuận với Mộc tộc rồi thì chắc chắn sẽ tận tâm tận lực."

"Ta biết, chỉ là......"

"Ngươi thật sự muốn đi?" Chung Sở Vân rũ mi nhìn phía Úc Linh.

"Ân......" Úc Linh gật gật đầu.

Thiếu nữ ngồi rất ngoan ngoãn, ánh mắt nhìn về phía Chung Sở Vân lập loè chờ mong như có như không.

Chung Sở Vân há miệng thở dốc, câu cự tuyệt sắp tới cổ họng rốt cuộc vẫn nuốt xuống.

"Vậy đi cùng nhau."

Chung Sở Vân vừa dứt lời, Úc Linh liền đã bật dậy như chó con, ôm lấy nàng cọ cọ, nàng chưa kịp phản ứng lại, tiểu nha đầu đã một lần nữa ngồi xuống.

So với vừa nãy, thay đổi duy nhất đại khái chính là khóe miệng Úc Linh điên cuồng cong lên.

Rời đi Tích Tuyền sơn hơn nửa năm, Úc Linh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ còn trở về.

Vạn hạnh chính là, Tích Tuyền sơn cũng vậy, Úc gia cũng thế, những bóng ma đã từng cầm tù nàng sớm đã trở thành quá khứ xa xôi.

Với nàng, những thứ đó đã cách nàng không chỉ là nửa năm mà là cả trăm năm.

Nàng không còn gì để hận, nếu có thể, nàng hy vọng ngọn núi sâu sẽ vĩnh viễn là mảnh tịnh thổ dành cho Mộc tộc và các yêu linh khác trong núi.

Để cùng Chung Sở Vân trở về Tích Tuyền sơn, Úc Linh da mặt dày xin cửa hàng trưởng nghỉ phép ba ngày.

Tới gần thanh minh, Chung Sở Vân mua cho Úc Linh một bộ đồ mới.

Úc Linh đoạt lấy di động Chung Sở Vân, click mở taobao nhìn thoáng qua giá cả, nháy mắt hít vào một hơi khí lạnh.

Bộ này giá lên tới hơn 900, đắt đến mức đến nàng đau lòng hồi lâu.

Chung Sở Vân nói gì gì đó là nếu phải đi về, vậy phải ăn mặc xinh xinh đẹp đẹp, không thể làm Mộc tộc cảm thấy Hồ tộc làm nàng bị ủy khuất.

Úc Linh không khỏi tranh cãi: "Có ủy khuất hay không, chỉ cần ta biết là được rồi?"

"Chưa đủ." Chung Sở Vân nhíu nhíu mày, duỗi tay xoa xoa tóc Úc Linh, xoa đến khi Úc Linh không mở nổi mắt, lúc này mới nói, "Muốn cho tất cả bọn họ thấy, hiện tại không có bất kì kẻ nào có thể bắt nạt, có thể sai sử ngươi."

"Ngô......" Úc Linh lui về phía sau hai bước, ngón tay sửa sửa mái tóc bị Chung Sở Vân xoa loạn, khóe miệng không tự giác mà cong lên một chút.

Quần áo mới rất đẹp, đẹp đến mức nàng có điểm luyến tiếc mặc lên.

Cửa hàng nói này quần áo có thể giặt máy, nhưng nàng vẫn sợ máy giặt sẽ làm hỏng mất, lần đầu tiên giặt cũng là giặt tay.

Ngày xuất phát, nàng thay bộ đồ Chung Sở Vân mua, lần đầu tiên trong đời đi tới sân bay mà trước đó chỉ từng thấy qua TV.

Hiện giờ nàng cũng là yêu tinh có chứng minh thư, không bao giờ cần mệt nhọc một ngày một đêm đi xe đường dài như nửa năm trước.

Lần đầu tiên ngồi máy bay, Úc Linh vừa hưng phấn vừa căng thẳng.

Nàng theo sát sau lưng Chung Sở Vân, mờ mịt mà xếp hàng lấy vé, căng thẳng đi qua kiểm tra an ninh.

Thứ trong tay nhân viên kiểm tra an ninh kêu tít tít lên, nàng còn tưởng rằng mình mắc sai lầm gì, không dám nhúc nhích một chút, mãi đến khi nghe thấy câu kia bị lặp lại hai lần "Có thể đi rồi", lúc này mới ảo não mặc vào áo ngoài, cầm lấy di động đặt trong khay nhựa, chạy qua chỗ Chung Sở Vân cùng Chung Sở Thiên cách đó không xa đã cầm sẵn hành lý chờ mình.

"Vừa rồi thứ kia kêu lên làm ta sợ!" Úc Linh chạy tới cạnh Chung Sở Vân, nhỏ giọng nói thầm, "Ta còn tưởng rằng miên hoa không thể đi qua kiểm tra an ninh cơ!"

"Nói như ngươi thì người mặc áo lông sao có thể qua được?" Chung Sở Thiên nói.

"Nhưng trên người ta không có gì cả mà nó vẫn kêu a!" Úc Linh ngẩng đầu nói.

"Do nội y đi? Rất bình thường." Chung Sở Thiên lại nói, "Ta thấy ngươi chả có gì, còn tưởng rằng ngươi không cần mặc chứ."

"Ta......" Úc Linh nhất thời nghẹn lời

Chung Sở Vân trừng mắt nhìn Chung Sở Thiên một cái, Chung Sở Thiên vội vàng xua xua tay, làm động tác như kéo khóa ở bên miệng, đôi tay nhét vào túi quần, dịch tầm mắt đi chỗ khác.

Úc Linh bẹp bẹp miệng, cúi đầu nhìn mũi chân.

Quá mất mặt a......

Vì một chút việc nhỏ đại kinh tiểu quái cũng đành thôi, còn bị một con hồ ly nam nói dáng người xấu......

Dáng người xấu là lỗi của nàng sao?

Nàng cũng muốn như Chung Sở Vân, có dáng người đáng tự hào như vậy a.

Nhưng từ nhỏ thiếu dinh dưỡng, có thể có vóc dáng như hiện tại đã là không tồi, nhiều thứ dù sau này có ăn bao nhiêu cũng không thể đền bù.

Úc Linh thì thầm dưới đáy lòng như vậy, bỗng nhiên bị Chung Sở Vân sờ sờ đầu.

"Không phải muốn ngắm máy bay sao?" Chung Sở Vân nói, nhìn ra ngoài khung cửa sổ của phòng chờ.

Úc Linh nhìn theo ánh mắt nàng, một chiếc máy bay đang chậm rãi cất cánh theo quỹ đạo, không bao lâu liền bay lên tầng mây phía chân trời.

Nàng nhìn máy bay càng ngày càng xa, từng chút từng chút phai nhạt trong tầm mắt.

Tầng mây nơi chân trời như từng đóa miên hoa thật lớn, che lại bóng dáng màu trắng dần dần trở nên nhỏ bé.

Nàng không khỏi sửng sốt, lẩm bẩm hỏi: "Nó sẽ đi tới đâu vậy?"

Cuối cùng, những thứ hướng tới nơi phương xa kia sẽ đi đến nơi nào đâu?

Một trăm năm tiêu thất vào hư không ở đâu vậy?

Đã từng đuổi theo hồ ly trong mộng hỏi vô số lần, lại trước sau không thể nhận được đáp án, rốt cuộc là nơi nào đâu?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.