Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vương Định Trường nhìn cô ta chằm chằm, như thể muốn nhìn thấu từ trong tâm can của cô ta vậy, không hiểu sao trước đây anh lại có thể yêu người phụ nữ này chung thủy đến như vậy. Hoặc là trước đây cô ta diễn. quá giỏi, luôn luôn thể hiện mình là một người hiền lành, đúng mực còn bây giờ không còn gì nữa nên đã sống đúng bộ mặt thật của mình. Cũng có trường hợp khác là trước đây cô ta bản tính hiền lành là thật, nhưng đã thay đổi một cách ngoạn mục, thật sâu trong lòng, anh vẫn hy vọng là trường hợp thứ hai, chỉ có như thế mới giải thích được tình cảm của anh trước đây dành cho cô ta là không sai. 
“Cô tưởng chút tiền bẩn thỉu của cô có thể giúp được cho Thiên Hạ sao?Vương Đình Trường tôi cần lấy đến tiền của phụ nữ mới sống được à? Cho dù công ty này có phá sản thì tôi cũng phải cho cô trả giá cho những gì cô đã tính toán với mẹ con cô ấy”. 
Nói xong anh đẩy cô ta đi ra rồi lên xe phóng đi. 
Để lại Mỹ Dung lẻ loi lạc bóng ở dưới tầng hầm yên ắng, cô ta hoang mang đến tột độ, mặc dù sự việc cũng không tính là quá nặng vì Vân Hạ chưa bị sảy thai, nhưng động cơ gây án là quá rõ ràng, nếu không rút lại đơn kiện chỉ sợ cô ta cũng sẽ phải ăn cơm chính phủ, ngủ có người trong một thời gian. 
Cô ta còn trẻ, không thể để chuyện như vậy xảy ra, vì vậy mới muối mặt đứng đây chờ anh cả buổi, ai ngờ còn bị sỉ và thêm. 
Khi người ta không còn yêu nữa, thái độ rất đáng 
SỢ! 
Vương Đình Trường về nhà cũng không dấu diếm, anh kể chuyện này cho Vân Hạ nghe, cô cũng không hề ghen tuông mà ngược lại có cùng thắc mắc với anh. 
“Anh nghĩ xem có phải hôm chúng ta vào bệnh viện khám thai bị cô ta nhìn thấy không nhỉ?’Vân Hạ bảng quơ nói. 
Vương Định Trường nghĩ nghĩ rồi nói: “Để anh cho người điều tra một chút là biết ngay” 
Vân Hạ gật đầu rồi chui vào vòng tay của anh, ôm ngang bụng anh, cảm giác như vậy thật là ấm áp và an toàn. 
“Cuối tuần này anh đưa em về nhà gặp mẹ em, được không?” Anh hỏi. 
“Anh bận chuyện công ty thì cứ từ từ, không cần vội đầu, xử lý mọi chuyện xong rồi về cũng được.”Vân Hạ cũng lo lắng cho công ty, dù sao Vương Đình Quân cũng cần phải tịnh dưỡng thêm một thời gian nữa. 
Mặc dù nói ở nhà tĩnh dưỡng nhưng ngày nào cô cũng thấy thư ký Nam đưa đến cho anh rất nhiều tài liệu, văn kiện để anh xử lý. Có Mai bên cạnh nhắc nhở nên anh ăn uống, ngủ nghỉ đúng giờ hơn, nhưng mà vẫn làm việc tập trung cả ngày, đúng là người ta không tự nhiên mà giàu được. 
Thấy người phụ nữ của mình lo lắng cho sự nghiệp của mình như vậy, Vương Đình Trường vui vẻ trong lòng, 
anh nói: 
“Không sao, chuyện công ty không thể giải quyết ngày một ngày hai được, anh định về nhà em ra mắt sau đó chúng ta đi đăng ký kết hôn trước, dù sao bây giờ em cũng sắp sinh rồi, anh muốn cho em một danh phận thật sự.” 
Vân Hạ đang nằm trong tay anh bỗng ngước mặt lên nhìn người đàn ông của mình, anh nói rất nghiêm túc, nhưng cô cũng chưa nghĩ đến chuyện này, dù sao cũng không cần vội. 
Cô vui vì anh đã nghĩ cho cô. 
Cô lớn lên trong một gia đình chỉ có hai mẹ con, ba và mẹ ly hôn từ khi cô vừa mới ra đời, thậm chí cô còn không biết bóng dáng người ba như thế nào, chỉ nghe mẹ cô kể lại do hai người không thể dung hòa quan điểm Sống với nhau nên quyết định dừng lại, sau đó ba cô cũng rời khỏi đó cho đến bây giờ cũng không hề quay lại. 
Chuyện này cô cũng đã kể với anh và ba mẹ anh, rất may họ không phải là những người cổ hủ hay bên trong bên khinh, ngược lại ba mẹ anh lại càng thương cô hơn, cô cảm thấy ở đây không hề cô đơn chút nào, có ba mẹ anh yêu thương như con ruột, có bạn thân, đặc biệt là có cả anh nữa. 
Đây là một ngôi nhà hạnh phúc thật sự! 
Có một câu nói rất hay “mọi thứ trên đời này đều có cái giá của nó, hạnh phúc cũng không ngoại lệ”, cái giá cô phải trả cho hạnh phúc hiện tại đó là một gia đình. 
không đầy đủ, một chuyện tình bị phản bội. Nhưng vượt qua được chuyện đó thì hạnh phúc sẽ mỉm cười với cô, cô cũng cầu mong những ngày về sau, cô sẽ có một tổ ấm nhỏ hạnh phúc, êm đềm như vậy. 
Thấy cô cứ nhìn mình chằm chằm, cũng không nói gì, Vương Đình Trường hỏi: 
“Em sao vậy? Em không muốn kết hôn cùng với anh 
“À, không … không phải, chỉ là …” “Em có chuyện gì à?” 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.