Chương trước
Chương sau
Học Viện Quang Dao nằm trên một ngọn núi, phía dưới chân núi là một thành trì nhỏ. Tuy chỉ là một thành trì nhỏ nhưng quy mô tương đương với một đại thành trì
Thành trì này có tên Quang Dao thành, trùng tên với học viện
Trên đường lớn Quang Dao thành, hai nam nhân thu hút khá nhiều ánh nhìn của thiếu nữ, đặc biệt là nam nhân bạch y
"Tiểu Hoàng, sao ngươi lại kéo ta ra đây?"
Cửu U Hoàng vẫn một thân bạch y, ôn nhu nhìn nàng
"Hài tử không nên ở nguyên một chỗ!"
Cửu U Huyền nghe vậy hơi nhíu mày, liếc hắn một cái:"Đến bây giờ ngươi vẫn coi ta là hài tử?!"
Hứ! Hài tử cái gì? Tuy bây giờ cơ thể nàng mới chỉ mười bốn tuổi nhưng đã sống được hơn bốn trăm năm đấy!
Đột nhiên một mùi hương bay qua mũi Cửu U Huyền
"Thật thơm nha! Mùi này là mùi gà nướng! Tiểu Hoàng đi mua hai con đi!"
"Hảo, chờ một chút, lát ta quay lại!"
Cửu U Hoàng vừa đi vài phút, một giọng chua ngoa nói bỗng vọng lại
"Bổn tiểu thư đang thắc mắc vì sao không khí lại khó ngửi như vậy, hoá ra là Bạch công tử a!"
Hôm nay nàng ra ngoài không xem ngày hay sao mà lại gặp ngay Hoa Bội Sam? Không chỉ có Hoa Bội Sam đi cùng với nàng còn có mấy đệ tử Thiên bang và cả Long Trọng Mạc!
Cửu U Huyền:"Cẩu ở Quang Dao thành này hay sủa bậy sao?"
Phụt!
Người qua đường nghe thấy lời nàng nói thì nhịn không được mà bật cười. Người của Thiên bang sắc mặt trở lên vô cùng hắc, còn mặt Hoa Bội Sam thì đỏ như mông khỉ
"Ngươi...Bạch Tử Du, ngươi dám mắng bổn tiểu thư là cẩu?!"
Cửu U Huyền hô lên kinh ngạc
"Ta có mắng ngươi là cẩu sao? Ở đây ai nghe được vừa rồi ta nhắc tới tên của ngươi? Hay là nói tai ngươi so với cẩu còn thính hơn?"
"Ngươi...!"
Hoa Bội Sam cả ngươi run lên vì tức giận, gương mặt lúc này không đỏ nữa mà tái đi
Dù sao nàng cũng là thiên kim đại tiểu thư Hoa gia, viên ngọc quý trên tay gia chủ Hoa gia nâng sợ vỡ, ngậm sợ tan. Người khác nhìn thấy nàng không phải nịnh bợ thì cũng là cung kính lấy lòng, đâu như lúc này bị người khác mắng là cẩu không thương tiếc
"Ô ô ô! Bạch Tử Du ngươi dám khi dễ ta! Đợi đó, ta liền kêu phụ thân giết ngươi! Ô ô ô!"
Hoa Bội Sam bật khóc. Cửu U Huyền nhìn mà cũng bó tay. Bệnh công chúa đúng là thời đại nào cũng có!
Thấy Cửu U Hoàng mua gà nướng quay lại, nàng cũng chẳng muốn ở lâu, liền cùng hắn quay lại ở học viện!
Người ta nói tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, quả thật là không sai!
Đi được vài trăm mét thì lại có chuyện
"Ai nha, bộ xương già của ta!"
Không biết từ đâu, một lão ăn mày ngã xuống trước mặt hai người Cửu U Huyền. Nhìn lão ăn mày ngã trước mặt, nàng cảm thấy không đơn giản!
Đằng xa, vọng lại là tiếng chửi rủa
"Lão già chết tiệt, dám ăn mà không trả tiền! Mau, tới đánh chết hắn!"
"Đúng là một đám không giáo dưỡng! Có biết thế nào là tôn trọng người già không hả?!"
"Lão ăn mày, muốn chết!"
Một đám đại hãn thần sắc hung dữ tiến tới lão ăn mày kia. Kì lạ là lão ăn mày kia một chút cũng không sợ hãi
"Chủ nhân, cứu hắn! Hắn tới từ Quang giới!"
Trong Vân Thiên, giọng nói của Tử Phượng truyền ra. Cửu U Huyền khá ngạc nghiên. Nếu đã là người Quang giới vậy không thể đứng ngoài xem!
"Tiểu Hoàng, cứu hắn!"
Mặc dù không biết tiểu muội muội nhà hắn đang nghĩ gì, nhưng kệ đi, bảo bối vui là được!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.