Bắc Chi Hạc đã một tháng không ngủ không nghỉ tìm hung thủ nhưng vẫn không có manh mối gì. Hung thủ gây tội không hề cố định, hắn đã điều tra hết toàn bộ người có khả năng gây ra chuyện này, nhưng phát hiện bọn họ đều không phải. Ngay cả Ma giới, Yêu giới, Quỷ giới hắn đều đã rà soát một lượt nhưng đều không có manh mối.
Hắn biết chuyện này chắc chắn là do Ám Sở Giác thao túng đằng sau nhưng người hắn cần bắt là người làm ra chuyện này.
"Lão sư, nhìn ngươi tiều tụy như vậy hay là nghỉ ngơi chút đi!"
"Sao ngươi lại tới đây?"
Phượng Vũ Đình đi tới, quan tâm hỏi han, trên tay còn cầm theo một chiếc giỏ, Bắc Chi Hạc chỉ lạnh lùng nhìn nàng ta, vẻ mặt mất kiên nhẫn nhưng cứ nghĩ đến đây là người Cửu U Huyền phó thác đành nhịn xuống không buông lời đuổi đi.
Phượng Vũ Đình dạo này cả ngày chỉ mặc bạch y, chân váy thêu mạn châu sa, tóc cũng chải đơn giản hết sức, nhìn thoáng qua từ phía sau thì có tới sáu, bảy phần tương đồng Cửu U Huyền. Biết là người khác mặc thế nào đều không liên quan tới hắn nhưng không hiểu sao nhìn Phượng Vũ Đình mặc như này Bắc Chi Hạc cảm thấy càng ngày càng chán ghét nàng ta.
"Ta biết ngươi vì mấy chuyện ngoài kia mà mệt mỏi nên mang tới chút hương liệu giúp tinh thần bớt mệt mỏi. Ta đốt xong liền đi, tuyệt đối sẽ không làm phiền người!"
Phượng Vũ Đình tỏ vẻ hiểu chuyện, nhanh chóng bỏ hương liệu vào lò hương đốt xong liền đi rời đi. Bắc Chi Hạc hoàn toàn không nghi ngờ gì, mặc kệ nàng. Vừa rời đi được vài phút, Phượng Vũ Đình đột nhiên quay lại.
"Lão sư, sau này ta có thể tới đây đốt hương liệu không. Ngươi yên ta, ta tuyệt đối sẽ không động đến đồ của ngươi!"
Phượng Vũ Đình sợ Bắc Chi Hạc không vội nói thêm một câu. Bắc Chi Hạc lúc này nào có bận tâm nàng ta, chỉ nói một câu "Tùy ngươi" liền biến mất ở đó.
Phượng Vũ Đình đứng đó mãi đến khi Bắc Chi Hạc hoàn toàn biến mất, khóe miệng cong lên nụ cười quỷ dị.
"Ngươi sẽ không bao giờ tìm ra được hung thủ thật sự đâu. Cửu U Huyền mãi mãi sẽ gánh tội ác tày trời. Một khi Cửu U Huyền trở lại Tinh Phong Đại Lục này chắc chắn sẽ chịu sự truy sát của cả Đại Lục!"
Mùi hương dễ chịu từ lư hương tỏa ra khắp nơi. Phượng Vũ Đình chạm tay vào khói khiến nó tản ra, trong ánh mắt hiện lên sự sắc lạnh.
"Lão sư, là ngươi ép ta! Cửu U Huyền, ngươi cũng ép ta!"
Buổi tối ở Đế tộc.
Cửu U Huyền vừa trở lại căn phòng trước đó liền đập vào mắt là một đống đồ. Váy cưới, lễ phục, trang sức, đồ trang điểm,... toàn là hàng hiệu đắt tiền.
Tay tùy tiên cầm chiếc vòng cổ gần nhất lên nhìn, chiếc vòng ngọc lục bảo màu xanh tuyệt đẹp chạm khắc tinh xảo, bên trên còn khắc một chữ "Thiền". Mấy người hầu vẫn đi theo nàng đến tận bây giờ không rời bước. Đem chiếc vòng ném qua một bên, rồi đuổi hết đám người này đi.
Cả đám người vừa kéo nhau đi, cơ thể Cửu U Huyền liền bị mất trọng tâm, cả người ngã xuống giường, trước mắt liền xuất hiện một khuôn mặt quen thuộc.
"Ngày mai Đế Quân xuất gia, vi thần có nên chúc mừng một tiếng không?"
Hàn Dạ Minh sắc mặt lãnh đạm nhìn Cửu U Huyền đang bị đè dưới thân. Cửu U Huyền thấy hắn vậy, chẳng những không dỗ, mà ngược lại còn buông lời trêu đùa.
"Đứng đầu một nước ai mà không có hậu cung ba ngàn giai lệ huống chi là người đứng đầu cả một thế giới như bổn quân! Nhưng mà Hàn gia chủ, ngươi yên tâm, vị trí chánh cung luôn luôn của ngươi. Còn Đế Hoắc Tề kia chỉ là thiếp thất mà thôi!"
"Nhưng mà vi thần không thích chia sẻ sự sủng ái của Đế Quân cho ai, Đế Quân nói xem nên làm thế nào?"
Hàn Dạ Minh cười lạnh, Cửu U Huyền thì cười khúc khích. Đột nhiên, Cửu U Huyền lật người lại, đem Hàn Dạ Minh đè xuống thân, tư thế giữa hai người thay đổi. Nàng lấy tay nâng cằm hắn lên, yêu mị nói.
"Mĩ nhân giận rồi?"