Cửu U Huyền vừa vào trong Vân Thiên liền khôi phục linh lực. Dựa vào cách của Hàn Dạ Minh khi ra bên ngoài linh lực không bị mất đi.
Nàng ngồi trên chiếc giường lớn, mái tóc đen xõa xuống, dù mang một khuôn mặt giả nhưng vẫn không che lấp được sự tuyệt mĩ bên trong đôi mắt.
Đôi mắt đảo quanh, không biết là nhìn đi đâu, vài giây sau khẽ thở dài một hơi.
"Ngươi cứ tính ở bên cạnh ta mọi lúc mọi nơi ngay hiện tại sao?"
Rõ ràng trong căn phòng rộng lớn này chỉ có duy nhất một một mình Cửu U Huyền, nhưng ngay khi Cửu U Huyền vừa dứt lời một giọng nói khác trong không gian truyền tới.
"Không được!"
Giọng nói tràn ngập mùi chua, giọng nói quả quyết. Địch trong tối, bọn họ ngoài sáng, tính cách của Cửu U Huyền hắn hiểu, nếu không cần thiết nàng sẽ không để lộ. Trong lúc hắn rời đi, ai biết Đế Hoắc Tề sẽ nhân cơ hội làm ra chuyện gì.
"A Dạ, sau chuyện này, chúng ta thành thân đi! Không cần đợi đến lúc hoàn toàn giết được Ám Sở Giác."
Giọng nói Cửu U Huyền rất dịu dàng, đôi mắt lung linh như thủy tinh, ánh sáng bình minh từ cửa sổ chiếu vào càng khiến cho khiến cho người trong bóng tối ngẩn người.
Từ trước tới nay, cho dù ở trước mặt hắn bao nhiêu lần, nàng cũng chưa từng một lần nói thích hắn hay yêu hắn, càng chưa từng đề cập đến chuyện tương lai của hai người bọn họ. Hắn cũng biết, có lẽ nàng sợ khi hai người thành thân, giải quyết được hắc khí bên trong cơ thể hắn, nàng và hắn có thể có con. Đối với người khác có lẽ là chuyện vui nhưng đối với nàng thì có lẽ không.
Không phải nàng không mong chuyện đón một đứa con, nhưng quá khứ ám ảnh Cửu U Huyền rất nhiều. Dù lúc nào nàng cũng tỏa ra rất bình tĩnh, nhưng sâu bên trong thì không ai biết được.
Người nàng từng cho rằng là cha ruột thì lại hận không thể bóp chết nàng từ khi sinh ra. Gia tộc nàng, gia đình nàng, quê hương nàng chưa từng mang đến cho nàng cảm giác an toàn. Cho dù là cha ruột nàng cũng phải đến hơn năm trăm năm sau mới có thể nhìn mặt.
Cửu U Huyền thật sự sợ bản thân sẽ dẫm vào vết xe đổ ấy. Chỉ là...
Cửu U Huyền: "Ta cảm thấy, hình như...ta sắp không thể nhìn thấy ngươi được nữa! Ta chỉ muốn trước khi điều đó thật sự xảy ra, ít nhất hai chúng ta có một hôn lễ. Đó có thể coi là kí ức đẹp nhất từ khi chúng ta gặp nhau!"
Từ khi gặp Hàn Dạ Minh đến nay, nàng chưa từng mất bất cứ thứ gì, thậm chí là còn tìm lại những thứ quan trọng nhất. Ca ca nàng, cha mẹ nàng đều quay lại bên cạnh nàng, và cả Bắc Chi Hạc cũng chưa chết. Nhưng mà, trên đời này cái gì cũng có cái giá của nó. Trong quá khứ nàng đã được quá nhiều, trong tương lai chắc hắn là sẽ phải đánh mất thứ gì đó.
"Mọi thứ của ta và ngươi, không ai có thể lấy đi được. Ngươi là một Thiên Đạo, đứng trên hàng vạn chúng sinh. Mà ta là kẻ không thuộc quản lý của Thiên Địa!"
Gò má hơi lạnh, Cửu U Huyền dù không nhìn thấy người nhưng cảm nhận được sự dịu dàng chỉ thuộc duy nhất về nàng.
Cửu U Huyền mỉm cười. Nàng hiện tại không còn là trẻ con nữa, nàng bây giờ là người nắm giữ sinh mệnh của người khác trong tay.
"Mộ tiểu thư, cô dậy chưa?"
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, ánh mắt nhu hòa vừa rồi liền lập tức bị thay thế, Cửu U Huyền cất giọng hướng tới phía cửa.
"Vào đi!"
Cửa bị đẩy ra, bên ngoài có một nhóm người đẩy xe bước vào, bộ dáng vô cùng cung kính. Cửu U Huyền nhìn bọn họ, người ngả về phía sau, ngón tay gõ lên đùi.
"Đế Hoắc Tề dặn mấy người làm cái gì?"
"Đế thiếu dặn dò chúng tôi nhất định phải chăm sóc Mộ tiểu thư thật tốt, tuyệt đối không được để cô chịu chút tổn thương nào. Mọi việc đều phải nghe theo Mộ tiểu thư!"
"Tốt! Vậy thì tôi chứng mắt mấy người, để đồ đó rồi biến ra ngoài!"
Sắc mặt mấy người hầu vẫn không đổi, bộ dáng cung kính vẫn giữ nguyên, trên mặt không hề hiện lên chút bất mãn nào. Chờ đám người kia đi hết, nàng mới lên tiếng.
"A Dạ trước chúng ta cứ tách ra, ta sẽ ở lại đây, ngươi chú ý động tĩnh bên ngoài. Ta cho dù nghĩ đến đại cục nhưng cũng không sẽ không để Đế Hoắc Tề có cơ hội giở trò với ta!"
Cảm giác mềm mại như lông vũ hơi chạm qua môi, sau đó liền không cảm nhận được gì nữa. Ngón tay đặt lên môi mình, nàng đứng dậy, cầm lấy quần áo đặt trên xe đi thay. Thay xong, mở cửa ra ngoài, đám người lúc nãy toàn bộ đứng bên ngay ngắn thành hai hàng ngoài cửa.
Cửu U Huyền vừa mở cửa ra, bọn họ liền cúi đầu cung kính.
"Mộ tiểu thư!"
Cửu U Huyền không thèm nhìn bọn họ, trực tiếp đi thẳng ra bên ngoài, mấy người kia lập tức đi theo. Nàng chấp hai tay phía sau, mặt hơi vênh lên, một bộ dáng đúng chuẩn tiểu thư kiêu ngạo được nuông chiều.
"Các người thử nói xem, tôi là ai?"