Cửu U Huyền và Hàn Dạ Minh quay lại Quang Giới, lúc gần tới nơi trái tim Cửu U Huyền đột nhiên trở lên đau nhói, đau tới mức nhịn không được khẽ rên một tiếng, tay ôm ngực, sắc mặt trở lên trắng bệch, dọa Hàn Dạ Minh không nhẹ.
"A Cửu, ngươi làm sao vậy? Đừng dọa ta!"
"Ta cũng không biết nữa. Cảm giác này, vừa lạ vừa quen!"
Cảm giác đau nhói ở tim chỉ khoảng vài giây liền biến mất, nhưng cũng đủ để lại trong lòng nàng sự bất an.
"Mau trở về để cữu cữu kiểm tra cho ngươi!"
Hàn Dạ Minh chưa cần đợi Cửu U Huyền, trực tiếp bế nàng lên, mặc cho Cửu U Huyền có nói không muốn bị bế như này hắn cũng mặc kệ.
"A Cửu, ngươi quan trọng hơn, giận ta sau đi!"
Bên phía Cửu U Hoàng đồng thời cũng cảm nhận được đau nhói ở tim. Sắc mặt hắn khẽ biến, cảm giác bất an bao trùm lấy, trong đầu nghĩ đến Cửu U Huyền. Viết một lá thư để trên bàn rồi biến mất.
Quang Giới.
Bạch Thần Phong mất một lúc kiểm tra tình hình Cửu U Huyền, Hàn Dạ Minh vẫn không an tâm muốn kiểm tra thêm vài lần, hết cách Bạch Thần Phong chủ đành đứng đó suốt hai canh giờ, kiểm tra đi kiểm tra lại đến mấy lần Hàn Dạ Minh mới buông tha.
Cơ thể của Cửu U Huyền vẫn bình thường, nhưng một Thiên Đạo đột nhiên không có chuyện gì tim lại đau, chuyện này đúng là không thể xem thường.
Bạch Thần Phong: "Lúc đó ngươi ngoại trừ đau ra thì có cảm nhận được gì không?"
Cửu U Huyền lắc đầu rồi lại gật đầu khiến Bạch Thần Phong có chút khó hiểu.
"Ta hình như cảm nhận được thứ gì đó vừa xa lạ vừa quen thuộc, nhưng không rõ đó là gì!"
"Chuyện này đúng là cần để tâm! Đúng rồi, ngươi và Cửu U Hoàng là huynh muội ruột, có khi nào hắn cũng giống ngươi không?"
"Cũng rất có thể, để ta tới Thời Không Giới hỏi hắn!"
"Không cần, ta tới rồi!"
Cửu U Hoàng đột nhiên xuất hiện giữa không gian, ba người không hẹn mà gặp nhìn qua.
"Huyền Nhi, ngươi còn ổn chưa?"
"Ta không sao! Ngươi cũng cảm nhận được sao?"
Cửu U Hoàng gật đầu. Hắn không rõ đây là chuyện gì. Nếu nói là bị hạ độc, hạ cổ, hay hạ chú thì đúng là không thể nào.
Hàn Dạ Minh: "Chuyện này vẫn cần thời gian quan sát, nếu có gì bất thường hai người phải lập tức nói ra!"
Lần này Cửu U Hoàng không phản đối lời Hàn Dạ Minh nói. Cảm giác bất an trong lòng càng dâng cao hơn.
Thực lòng mà nói hiện tại dù là Cửu U Huyền hay Cửu U Hoàng đề rất sợ chết. Bởi vì hai người bọn họ hiện tại luyến tiếc rất nhiều thứ, chết rồi sẽ không thể bảo vệ những thứ mà mình muốn bảo vệ.
Cửu U Huyền sờ ngực mình, Hàn Dạ Minh còn tưởng nàng lại đau, không khỏi lo lắng. Cửu U Huyền cười nhẹ an ủi hắn, rồi quay ra hỏi Bạch Thần Phong.
"Ta có thể gặp Ám Đế không?"
"Ngươi muốn gặp hắn?"
"Ta cảm thấy chuyện này có liên quan tới hắn!"
Bây giờ đi khắp toàn bộ Thập Tứ Giới này, người có khả năng dở trò nhất chỉ có Ám Đế. Mặc dù đang bị phong ấn những vẫn có thể gây ra không ít chuyện. Nàng không dám quên Ám Đế chính là một Thiên Cơ Sư, hơn nữa đang bị phong ấn mà còn có thể tạo phân thân, thực lực chắc chắn không tầm thường. Không cần biết có phải hắn không cứ phải đề phòng là tốt nhất.
Bạch Thần Phong suy nghĩ một lúc cũng cảm thấy rất có lí, quyết định đích thân đưa nàng đi, Hàn Dạ Minh và Cửu U Hoàng cũng không ở lại đi theo.
Bạch Thần Phong đưa bọn họ tới Chính Điện, tạo một trận pháp lớn. Từng hoa văn cổ không ngừng hiện lên, ánh sáng màu vàng bao trùm khắp không gian, lóe sáng toàn bộ Chính Điện. Miệng Bạch Thần Phong đọc cổ ngữ, tay kết ấn, khoảng mười lăm phút sau bốn người được dịch chuyển tới nơi khác.
Một tòa cung điện nguy nga tráng lệ xuất hiện trước mặt bốn người, nhưng khắp nơi lại bao trùm một màu đen u tối, lạnh gáy. Khí lạnh từng đợt thổi qua, cả bốn người vội vận dụng linh lực bao bọc lấy cơ thể.
"Nơi này thật lạnh lẽo!"
Cửu U Huyền cảm thán một câu, Hàn Dạ Minh cởi áo ngoài khoác lên người nàng. Chiếc áo rộng gấp đôi bao trọn lấy cơ thể, một mùi hương thanh mát xông lên mũi.
Nơi này, ngay cả bọn họ còn phải vận linh lực làm ấm, nếu là người có tu vi thấp hơn tới đây chỉ sợ ngay lập tức liền bị đông chết.
Bốn người tới trước cửa điện, cánh của cao khoảng ba mét, rộng khoảng bốn mét, bên trái khắp hình Tứ Đại Hung Thú, bên phải khắc hình Tứ Đại Thần Thú, nhìn sống động như thật.
Bạch Thần Phong kết ấn lần nữa, mắt của Tứ Đại Hung Thú và Tứ Đại Thần Thú sáng lên ánh đỏ mang theo sát khí hướng tới bọn họ.
Cánh cửa mở ra, bên trong chỉ một màu tối đen như mực. Cửa vừa mở, từng đợt tiếng xiềng xích va chạm vào nhau vang vọng ra, một cơn gió lạnh ùa ra.
Cửu U Huyền nhanh chân tiến lên phía trước, đứng chắn trước mặt ba người, triệu hồi ra Cửu Tinh, dùng tinh thần lực biến nó thành một cây dù, đem gió lạnh chặn lại.
Vài phút sau, gió ngừng, bốn người đi vào trong. Vừa đặt chân vào trong, một tiếng cười âm trầm đến lạnh người vang lên khắp cung điện.