"Tẩu tẩu, ngươi thật sự muốn nhận hắn làm đồ đệ sao?"
"Dù sao thì ta cũng không có việc gì để làm. A Hoàng mặc dù luôn dành thời guan rảnh cho ta nhưng hắn cũng rất bận, Hi Nhi thì đã có hạnh phúc riêng của mình nên không thể nói chuyện với ta nhiều như trước. Còn về ngươi chỉ sợ cũng rất khó để nhận hắn làm đồ đệ!"
Nói đến câu cuối cùng ánh mắt Lam Tiên như có như không liếc qua Hàn Dạ Minh đang đứng phía sau Cửu U Huyền.
Người nam nhân này trên mặt lúc nào cũng treo dòng chữ "A Cửu là của ta!", đến ca ca ruột của nàng còn ghen được chứ đừng nói đến người ngoài. Chỉ sợ hài tử này mà trở thành đồ đệ của Huyền Nhi chưa học được cái gì thì đã bị Hàn Dạ Minh lúc nào cùng kè kè phía sau dọa sợ.
"Tiểu Điền, người thấy sao?"
Cửu U Huyền hỏi ý kiến của Tiểu Điền, hắn cúi đầu một lúc, Lam Tiên cũng rất kiên nhẫn đứng đó chờ câu trả lời. Một lúc sau, Tiểu Điền ngẩng đầu lên nhìn nàng, tiến lên phía trước quỳ xuống lậy ba cái.
"Sư phụ tại thượng, xin nhận của đồ nhi ba lậy!"
Tiểu Điền còn chưa lậy đủ ba cái, Lam Tiên đã đỡ hắn dậy.
"Được rồi, không cần phải như vậy! Từ giờ trở đi ngươi chính là đồ đệ của ta. Mặc dù so với bọn họ ta không bằng nhưng ngươi yên tâm, ta chắc chắn sẽ dốc lòng dậy ngươi!"
Ánh mắt Lam Tiên nhu hòa. Tiểu Điền nhìn dung mạo khuynh thành trước mặt, cảm giác mòng tràn đầy trong lòng.
"Ta tên là Lam Tiên, vừa rồi Huyền Nhi gọi ngươi là Tiểu Điền".
"Sự phụ, đồ nhi mạo muội làm phiền một chuyện!"
"Tất nhiên là được, ngươi cứ nói!"
"Đồ nhi muốn xin sư phụ đổi tên của đồ nhi!"
"Tại sao ngươi lại muốn đổi tên? Ngươi không thích cái tên cũ sao?"
Tiểu Điền lắc đầu: "Không phải! Tên mới hành trình mới!"
Lam Tiên nghe vậy khẽ cười, tay xoa đầu hắn.
"Vậy từ giờ trở đi, tên của ngươi sẽ là Trình Tranh. Ta hi vọng sau này lớn lên, ngươi sẽ tài hoa xuất chúng y như cái tên này!"
"Đa tạ sư phụ!"
Từ giờ hắn tên là Trình Tranh, Tiểu Điền không còn nữa chỉ còn Trình Tranh!
Lam Tiên ngẩng lên nhìn về phía Cửu U Huyền, phát hiện người đã không thấy bóng dáng đầu, đoán được chuyện gì nên cũng chỉ biết bất lực mà cười trừ.
Thật là!
Ngay lúc Trình Tranh nhận Lam Tiên làm sư phụ, Hàn Dạ Minh đã kéo nàng chạy đi. Cửu U Huyền nằm trong lòng Hàn Dạ Minh, ngón tay chọc ngực hắn, bất đắc dĩ nói.
"Ta còn chưa kịp nói chuyện với tẩu tẩu!"
Hàn Dạ Minh mặt không đổi sắc nói: "Sau này sẽ có thời gian!"
"Buông ta xuống được không? Bế thế này có chút không quen!"
"Sau này sẽ quen!"
"Ta không thích!"
Hàn Dạ Minh dừng lại, đem nàng đặt xuống nhưng bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay nàng như sợ nàng chạy mất.
"A Cửu!"
Đi được một đoạn, hắn bỗng nhiên gọi nàng. Giọng nói có phần âm trầm vang bên tai Cửu U Huyền, ánh mắt hắn cũng dần tối đi.
"Sao vậy?"
"Ta giết nàng được không!"
Cửu U Huyền dừng lại, hắn cũng dừng lại theo. Nàng biết hắn đang nói tới ai. Nàng không nói gì, thoáng ngẩng đầu lên bầu trời.
"Lúc nhìn thấy nàng, ánh mắt hồn nhiên ấy làm ta nhớ tới một người!"
"Thủy Tư Hạ đã chết. Ngươi cũng đã an bài cho nàng ta kiếp sau vô lo vô nghĩ, sinh vào một gia đình êm ấp!"
"Năm đó, khi ta giả thành Thủy Thanh La, lúc ta đối phó với mẹ con Thủy Thi Nhã, ta không nghĩ ngay từ đầu bọn họ lại hận Thủy Thanh La nhiều như vậy, rõ ràng là Thủy Thanh La chưa từng làm hại bọn họ chỉ vì một tờ hôn ước, chủ vì một chức vị đích nữ, mà ngay từ khi Thủy Thanh La sinh ra đã hận không thể bóp chết nàng, thật sự là lòng người khó dò. Nói thật, ta dối với cái chết của hai mẹ con Thủy Tư Hạ vẫn khá canh cánh trong lòng, khiến cho ta lúc nhìn thấy nàng nhịn không được mà nghĩ tới!"
Tâm trạng Cửu U Huyền thoáng chốc trở lên nặng nề. Hàn Dạ Minh không hề an ủi một lời nào chỉ đứng phía sau nhìn bóng lưng nàng.
Đôi khi im lặng mới là sự lựa chọn tốt nhất!
"Nhưng mà, ta nhận ra Thủy Tư Hạ là Thủy Tư Hạ, Phượng Vũ Đình là Phượng Vũ Đình không thể nào đánh đồng hai người. Phương Vũ Đình thật sự dám làm ra chuyện gì quá đáng, không cần ngươi ra tay, ta sẽ đích thân giết nàng, đem linh hồn nàng luyện trong dị hỏa. Họa mà ta gây ra, ta sẽ đích thân diệt. Phượng Hoàng Thần Thể cho dù có bất tử đi chăng nữa, ta cũng sẽ biến Phượng Hoàng thành Khổng Tước!"
Ánh mắt Cửu U Huyền hiện lên sát khí. Đừng tưởng rằng trong lòng không nổi sát khí thì nàng không biết. Sống mấy trăm năm mà bị một hài tử qua mặt vậy cũng quá mất mặt Thiên Đạo như nàng đi!
Hàn Dạ Minh mỉm cười nhìn nàng. Tiểu nương tử của hắn lúc nào cũng rất dứt khoát. Nghĩ tới Phượng Vũ Đình, trong lòng đã sớm tính trước kết cục của nàng ta.
Đối với việc xung quanh A Cửu, rất từ lâu đã rất mẫn cảm, đặc biệt là nguy hiểm, chỉ cần một dao động nhỏ hắn cũng có thể phát giác ra được. Phượng Vũ Đình hận nàng thì cũng nên sớm nghĩ đến kết cục!