Sáng ngày hôm sau, Cửu U Huyền tỉnh lại trong lòng Hàn Dạ Minh. Cơ thể bị hắn ôm trọn vào lòng, cằm đặt lên đầu nàng. Hai người vẫn ở căn nhà tre kia. Trong đầu hiện lên cảnh tưởng hôm qua, gương mặt Cửu U Huyền lại đỏ lên.
Nàng sống mấy trăm năm nhưng chung quy lại cũng chỉ là một nữ nhân lần đầu chủ động với người khác, không khỏi tránh có chút ngại ngùng.
Khẽ nhúc nhích cơ thể, lùi ra phía sau, hai khuôn mặt đối diện với nhau, chỉ khác một điều là hắn vẫn đang ngủ.
Có lẽ đây là lần đầu tiên nàng quan sát khuôn mặt Hàn Dạ Minh một cách gần và kỹ như thế này.
Càng nhìn càng cảm thấy bất công, tại sao một nam nhân lại có thể đẹp đến như vậy?
Mắt phượng mày ngài, làn da trắng không tì vết, bản thân nàng còn thấy ghen tị không biết nữ nhân khác nghĩ thế nào. Lúc đầu nàng cứ nghĩ nam nhân mà đẹp sẽ rất ẻo lả, bởi vì cần nhiều thời gian để chăm chút ngoại hình, bây giờ nghĩ lại cảm thấy bản thân có ý nghĩ thật sai lầm.
Đưa ngón tay lên chọc chọc má Hàn Dạ Minh, cảm giác không tồi liền chọc thêm vài cái. Đột nhiên bàn tay bị nắm chặt. Như là mèo bị dội nước, xù lông, vội vàng rụt tay lại. Nhưng Hàn Dạ Minh sao có thể để nàng thực hiện, thấy nàng muốn trốn hắn liền kéo nàng lại gần. Hai khuôn mặt lúc này chỉ cách nhau khoảng 1cm, khoảng cách thật sự khiến Cửu U Huyền còn nghe được nhịp tim của hắn.
"Ngươi mau buông ta ra!"
"Buông để ngươi chạy lần nữa sao?"
"Ta không chạy nữa, được chứ?"
Nàng mà muốn chạy thì đã không xuất hiện ở đây rồi.
"Mặt trời lên đến đỉnh rồi, mau buông fa ra đi!"
Cửu U Huyền muốn rút tay lại, Hàn Dạ Minh lại không quan tâm bên ngoài là đêm hay ngày, lần nữa kéo nàng lại ôm, hai mắt nhắm lại.
"Ngươi vẫn còn muốn ngủ?"
Từ hôm qua đến giờ, hắn ôm nàng ngủ từ lúc trời còn chưa tối hẳn, đến bây giờ đã gần chiều, bình thường đối với nàng mà nói như vậy đã là quá thời gian. Hàn Dạ Minh hắn vậy mà tới giờ vẫn muốn ngủ.
"Hàn Dạ Minh, mau dậy đi! Ta còn phải tới Thời Không Giới!"
"Ngươi tới đó làm gì?"
Nàng vừa mới thật lòng với hắn không bao lâu, liền lại muốn chạy tới nơi khác. Hắn sao có thể quên Cửu U Hoàng tên kia luôn không vừa mắt hắn. Hắn phải bù đắp khoảng thời gian gần chín mươi năm này, sao có thể chạy tới để tìm kẻ phá hoại.
"Chất nữ của ta gặp chuyện, làm sao ta có thể đứng ngoài!"
"Cửu U Hoàng sẽ bảo về Cửu Tiên Hi, sẽ không có chuyện hắn để nữ nhi của mình chịu ủy khuất, ngươi yên tâm đi!"
"Chuyện này có liên quan tới cả kẻ kia. Ngươi cũng biết hắn rất khó đối phó. Ta sợ một mình ca ca sẽ bị ám toán! Đừng cau có nữa, chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian mà!"
"Được rồi, nể tình hắn là ca ca ngươi, cũng là ca ca ta, chúng ta cùng tới đó!"
Cửu U Huyền mỉm cười, chạy nhanh đi tắm rửa thay y phục. Nàng chỉ có một đứa chất nữ duy nhất, sao có thể trơ mắt nhìn nàng chịu ủy khuất.
Hàn Dạ Minh nhìn bóng dáng của nàng, khóe miệng nhếch lên đắc ý.
"Bắc Chi Hạc, ngươi cũng chỉ là một đứa nhãi mấy trăm tuổi mà cũng muốn cùng ta giành người, về tu luyện thêm đi!"
Hết một Bắc Chi Hạc nhưng lại xuất hiện thêm một Cửu U Hoàng. Bắc Chi Hạc còn dễ chứ Cửu U Hoàng thì...
Mặc kệ sớm hay muộn Cửu U Hoàng không đồng ý cũng phải đồng ý.
Chỉ cần ngay sau khi hắc khi trong người hắn được giải quyết, sẽ đưa A Cửu chạy trốn thật xa, trong vài năm cố gắng sinh một đứa, rồi quay lại tổ chức đại hôn, đến lúc xem Cửu U Hoàng còn ngăn cản thế nào.