Nhìn quanh một hồi, rất nhanh đã tìm thấy một bóng đen đang ôm vò rượu, đầu tóc rũ rượi, y phục xộc xệch, ngồi dưới đất tựa lưng vào tường.
Cửu U Huyền vội chạy lại, nâng mặt hắn nên, lo lắng gọi tên hắn.
"Hàn Dạ Minh, A Dạ, ngươi mau tỉnh!"
Vừa lại gần hắn, mùi rượu càng nồng hơn. Rốt cuộc hắn đã uống bao nhiều vậy chứ?
Cửu U Huyền lúc này dường như đã quên một một chuyện, tu vi càng cao thì tửu lượng cũng cai theo, người đã đạt đến tu vi Ngoại Thiên thì càng không có chuyện say. Trừ phi là tự áp chế tu vi bản thân. Nhưng Hàn Dạ Minh trên người vẫn có linh khí dao động, chứng tỏ hắn không có áp chế tu vi.
Đôi mắt huyết đồng dần mở ra, trong mắt hiện lên sự mơ màng, miệng lẩm bẩm.
"A Cửu ! Không phải, ngươi không phải A Cửu! A Cửu bị ta nhẫn tâm đâm chết rồi!"
Hắn đột nhiên trở lên kích động, đem nàng đẩy ra, trong giọng nói giấu không nổi sự thương tâm. Cửu U Huyền nhất thời ngẩn người, dù sao thì đây là lần đầu tiên nàng bị hắn ghét bỏ như vậy, nhất thời vó chút không quen, nhưng cũng rất nhanh lấy lại tinh lại gần hắn lần nữa.
"Là ta! Thật sự là ta, không phải giả mạo! Ngươi nhìn cho kỹ!"
"Không phải! Ngươi là kẻ giả mạo! A Cửu không bao giờ chủ động tới gần ta!"
Hàn Dạ Minh ôm chặt vò rượu trong tay, Cửu U Huyền nghe vậy nhất thời có chút nóng giận, giành lấy vò rượu ném mạnh ra bên ngoài, tức giận quát lớn.
"Ngươi nhìn cho kỹ ta là ai? Ta không thích người sau này sống chung với ta chính là một kẻ nát rượu!"
Hàn Dạ Minh bị nàng quát không khỏi giật mình, đôi mắt mơ hồ hiện lên chút sợ hãi, vẻ mặt uy khuất nhìn Cửu U Huyền, giọng nói run rẩy nói.
"Ngươi... ngươi quát ta?"
Cửu U Huyền nhất thời không biết phải làm sao, người khác không biết còn tưởng là nàng khi dễ hắn. Đột nhiên Cửu U Huyền nắm chặt lấy cổ áo Hàn Dạ Minh, thô bạo kéo hắn lại gần, hai môi chạm nhau. Cửu U Huyền chỉ cảm thấy não mình hỏng rồi, nàng vậy mà lại đi dùng cách này dỗ hắn. Còn Hàn Dạ Minh, kinh ngạc mở to hai mắt, chính hắn cũng không ngờ nàng sẽ làm như vậy.
Trái tim Hàn Dạ Minh như có lông tơ vuốt qua mà run lên từng đợt, trong đôi mắt rút đi vẻ mờ hồ vừa rồi. Cửu U Huyền giật mình, nhìn ánh mắt hắn hoàn toàn thay đổi, vội buông hắn ra. Nhưng bàn tay nàng vừa buông hắn, tay đột nhiên bị nắm chặt lại, cơ thể bị đẩy ngã xuống đất, từ người là chủ động thành bị động.
Cả người Hàn Dạ Minh đè lên người nàng. Nụ hôn của hắn mê luyến kéo dài, mang theo sự nhung nhớ cùng hối lỗi.
Nàng bây giờ mà không nhận ra bản thân lại bị lừa thì đúng là quá ngốc. Chỉ là lần này, nàng không còn cảm giác ghét bỏ sự thân mật của hai người nữa, dần nhắm mắt lại cảm nhận nó, hai tay ôm lấy cổ hắn, dần dần đáp lại hắn.
Nàng đáp lại rất vụng về nhưng lại làm Hàn Dạ Minh mừng như điên, càng được đà lấn tới, đòi hỏi nhiều hơn, chiếm hết toàn bộ tiện nghi của nàng.
Hàn Dạ Minh không quên trong người hắn vẫn còn hắc khí chưa giải quyết, vì thế luyến tiếc buông tha nàng. Hắn sợ bản thân không kiềm chế được.
Rũ mắt nhìn nữ nhân đang bị đè dưới thân, trong đôi mắt giấu không nổi sự nhu tình cùng vui vẻ. Trong mắt Cửu U Huyền hiện lên sự mê man, khuôn mặt đỏ ưng, vì thiếu không khí mà thở đốc, mất một lúc, vừa ngẩng đầu liền chạm ngay vào ánh mắt hắn.
Khuôn mặt càng đỏ hơn, nhất thời không biết giấu mặt vào đâu.
Nàng... nàng vừa làm cái gì?
Nàng cứ ngốc nghếch bị hắn lừa bao nhiêu lần, lần nào cũng tự chui đầu vào lưới. IQ của nàng chạy xuống số âm rồi sao?
"Ngươi lại lừa ta?!"