Thất trưởng lão bị những lời nói của Cửu U Huyền tức học máu. Hắn không nghĩ đối phương lại ngông cuồng tới mức ngay cả Điện Chủ cũng không để vào mắt.
Hắn biết bản thân đánh không lại đối phương, nghĩ tới thứ đã làm hắn phải tự chặt đi cánh tay của mình cũng đoán được trên người nàng vẫn còn nhiều thứ vũ khí nguy hiểm như vậy nữa nên không dám lỗ mãng làm liều.
Ngay khi hắn tính nói cái gì đó thì sắc mặt Cửu U Huyền đột nhiên thay đổi trở lên có chút lạnh lẽo âm trầm dọa cho Thất trưởng lão tinh thần trở lên bất an vội vận linh khí phong thân, đề phòng nhìn Cửu U Huyền.
Cũng không thể trách hắn đề phòng thái quá, nữ nhân này tu vi hắn nhìn không ra trên người không biết còn giấu bao nhiêu thứ nguy hiểm. Có câu kẻ thù mạnh không đáng sợ bằng kẻ thù bản thân không biết gì, vẫn là nên đề phòng thì hơn.
Thất trưởng lão cứ nghĩ sẽ phải đánh một trận thì đột nhiên Cửu U Huyền phi thân về hướng khác. Tốc độ vô cùng nhanh, nhanh tới mức đến Thất trưởng lão không dám tin vào mắt mình.
Tốc độ của nàng nhanh tới mức chỉ kịp nhìn thấy một vệt trắng xoẹt quá, cho dù là Điện Chủ cũng không nhanh tới mức này.
Ở phòng củi của Lâm Gia, nơi này nồng mùi ẩm mốc, mùi xác chết của chuột, mùi xác chết người bốc lên khiến người ta buồn nôn, côn trừng bò khắp nơi, bò lên cả xác người. Có bốn người nằm đó, một bà lão, một nam nhân trung niên và hai hài tử một nam một nữ. Cả bốn người nằm im mặc cho những con vật hôi hám bò lên không biết là còn sống hay đã chết.
Nữ hài khẽ mỏ mắt, hơi thở thoi thóp ngẩng đầu lên nhìn, một nữ nhân mặc bạch y xuất hiện. Trong mắt nữ hài lóe lên tia hi vọng, miệng lẩm bẩm.
"Tỷ... tỷ tỷ... !"
Là tỷ tỷ thật sao.? Tỷ tỷ tới cứu nàng sao ?
Nữ nhân bạch y kia trên mặt hiện lên vẻ chán ghét vừa tính nói thì đột nhiên cơ thể bị một thứ sức mạnh gì đó đánh bay ra ngoài. Nữ nhân kia cả người va đập vào tường, tường bị thủng một lỗ lớn, nữ nhân bạch y chật vật đứng dậy, đang đinh tức giận mắng thì bị giọng nói lạnh lùng chặn họng.
"Dùng khuôn mặt của Bổn Quân đi khắp nơi, Ngự Linh Lăng ngươi chơi vui chứ?"
Ngự Linh Lăng khẽ run rẩy. Giọng nói này, có đánh chết nàng cũng sẽ không bao giờ quên được nó!
Ngẩng đầu lên nhìn liền đối mắt ngay với ánh mắt sắc lạnh của Cửu U Huyền. Hai người từ dáng người, y phục, đến cả dung mạo cũng giống nhau như cùng một khuân đúng ra, người nào không biết còn tưởng bọn họ là sinh đôi. Nhưng một người cao cao tại thượng như thần linh nhìn xuống, còn một người lại chật vật đến đáng thương.
Nhìn thấy Cửu U Huyền, nỗi hận chôn giấu trong lòng của Ngự Linh Lăng lại bùng phát.
Vẫn là cái dáng vẻ này, cái dáng vẻ cao ngạo khiến người ta chán ghét.
Nàng Cửu U Huyền hận!
Hận Cửu U Huyền là người Hàn Dạ Minh yêu!
Hận Cửu U Huyền vì sao lại là người được trở thành Thiên Đạo mà không phải nàng!
Hận Cửu U Huyền vì sao có tất cả mọi thứ còn nàng lại bị tước đi tất cả!
Vinh quang, hoàng vị, tước vị đều bị Cửu U Huyền hủy hoại, ngay cả người nàng yêu cũng đã bị Cửu U Huyền cướp đi.
Cửu U Huyền căn bản không thèm nhìn Ngự Linh Lăng đang giành ánh mắt hận thâu xương cho nàng, đôi mắt liếc về phía nhà củi. Nàng chỉ cảm nhận được hơi thở của Tiểu Tước và Tiểu Điền, hai người họ còn sống nhưng cũng không khá hơn là bao.
Vậy có nghĩ là nàng không giữ được lời hứa với Tiểu Tước. Đáng lẽ nàng không nên lề mề, về sớm hơn có lẽ đã không phải như thế này. Bọn họ chỉ mới quen biết nhưng khi không thực hiện được chuyện mà bản thân có thể hoàn thành tốt nó thử hỏi khó chịu tới mức nào.
Đều nói Thiên Đạo là nhân vật toàn năng, nhưng thật sự như vậy sao?
Làm gì có ai hoàn hảo, Thiên Đạo tất nhiên cũng vậy. Nếu thật sự Thiên Đạo toàn năng, vậy thì tại sao đến lần thứ hai rồi nàng lại không thể cứu được người khác?
Nhưng có một điều nàng cảm thấy may mắn là nàng đã không để Ngự Linh Lăng ra tay với Tiểu Tước.
Ngự Linh Lăng xuất hiện ở đây không cần nói cũng biết là chủ ý của Ám Đế!