Quay trở về chỗ bệnh viện của Mộ Dung Cương, một người cha đã gấp đến độ hoang mang lo sợ một lần nữa vọt tới văn phòng viện trưởng, la hét,“Viện trưởng tiên sinh đâu? Tôi muốn gặp viện trưởng tiên sinh!”
“Tăng tiên sinh, xin anh bình tĩnh một chút! Viện trưởng có việc, mấy ngày nay đi vắng, chúng tôi cũng khong liên lạc được với anh ta.”
“Nhưng con tôi phải làm sao đây?” Loạn trong giặc ngoài người cha cuối cùng cũng không chịu nổi áp lực khủng khiếp nữa, quỳ xuống đất khóc rống,“Đây đã là lần thứ ba bệnh tình trở nên nguy kịch rồi, Tiểu Bân có thể chết bất kì lúc nào! Các người không thể tìm cách nào sao? Tôi van các người, cứu lấy con trai tôi! Các người đều là bác sĩ, đều là những người có bản lĩnh, tôi van xin các người, xin các người nghĩ cách cứu con tôi! Con của tôi mới có sáu tuổi, nó không thể chết, không thể chết được!”
Những lời cầu xin đau đớn tận cùng vang lên, bất cứ bác sĩ nào nghe thấy đều cảm thấy như bị châm kim. Nhưng mà biết làm gì bây giờ đây? Bọn họ là người chứ không phải thần tiên, không có khả năng cứu vớt tất cả mọi người.
“Tăng tiên sinh, xin anh đứng lên trước đã rồi chúng ta nói chuyện tiếp.”
Nhưng mà có thể nói cái gì đây? Chỉ có thể an ủi thân nhân người bệnh đang đau khổ, đối với sinh mệnh sắp mất đi, họ hoàn toàn không có cách nào.
“Không!” Tăng tiên sinh quỳ trên mặt đất, nước mắt giàn giụa, đau thấu tâm can,“Viện trưởng tiên sinh từng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-luu-manh-dich-ai-tinh-cong-luoc/1346039/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.