Mưa, càng lúc càng to.
Từ những hạt mưa nhỏ rơi tí tách, càng lúc càng gia tăng, hòa quyện lại với nhau, bao phủ cả đất trời. Trời đã nhập thu, lúc mưa lúc nắng là chuyện bình thường.
Ách xì!
Đường Mộ Dương cưỡi mô tô lướt qua những con đường ngập nước, thình lình bị cái lạnh xâm nhập vào trong khoang mũi, không nhịn được mà hắt xì.
Dụi dụi mũi, nhìn ông trời càng lúc càng mưa to, đem xe núp vào một mái hiên, gọi điện thoại.
“Em đợi anh nhé, trên đường nhiều xe quá, đi không được.”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến thanh âm vẫn thanh thanh đạm đạm như mọi khi, “Không cần, tự tôi lái xe về cũng được!”
“Không được! Đi cái gì mà đi?! Ngoan ngoãn ở trong văn phòng, anh sẽ đến ngay!” Không cho y cơ hội nhiều lời, lập tức ngắt điện thoại, rồ ga tăng tốc.
Bánh xe sau kéo ra một vệt nước thật dài, chiếc xe rẽ nước mà đi, trông thật đơn giản nhưng cũng thật đẹp mắt.
Mấy tay tài xế trên đường không nhịn được mà nhìn theo, trong lòng đều suy nghĩ, người thanh niên này, đúng là một tay lái cừ khôi. Chỉ là trời mưa to như vậy thì thật là nguy hiểm.
Đường Lập Hiền nhìn con trai cả người ướt nhẹp đi vào, rất là đau lòng,“Mắc mưa sao? Nhanh đi tắm nước nóng, cha bảo chị Phùng nấu cho con chén canh nóng để khỏi bị cảm. Để cha gọi điện thoại cho Tiểu Cương bảo nó chờ một lát.”
“Không cần đâu cha à!” Đường Mộ Dương cầm lấy tách trà nóng của lão cha, uống một ngụm, quay qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-luu-manh-dich-ai-tinh-cong-luoc/1346029/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.