Dung Khiêm hơi ngửa ra sau, nhìn Yên Lẫm trong khoảng cách gần như thế: “Ngươi muốn luyện?”
“Phải!”
Chuyện Dung Khiêm phải suy nghĩ lâu như vậy, Yên Lẫm nháy mắt đã ra quyết định. Dung Khiêm ngược lại hơi nhíu mày: “Kỳ thật ngươi có thể chậm rãi cân nhắc một chút…”
“Tại sao phải cân nhắc? Đây chính là trường sinh bất lão! Tuy nói là mượn xác sống lại, nhưng cũng là trường sinh! Chuyện tự cổ chí kim bao nhiêu người nằm mơ cũng muốn, bao nhiêu minh quân anh chủ cả đời tìm kiếm không được, vì sao ta còn phải cân nhắc?” Yên Lẫm cười thật thoải mái.
“Tương lai, hết thảy của Yên quốc sẽ phải bị dứt bỏ, hết thảy ngươi đã làm vì quốc gia này, tất cả thân nhân của ngươi ở quốc gia này, cũng đều không còn quan hệ với ngươi, ngươi…”
“Dung tướng, có ngươi bảo hộ, ta rất có lòng tin, đời này có thể sống đến tuổi trời. Đến lúc đó, chuyện nên làm chắc hẳn đều đã làm xong, mắt thấy con cái đều đã trưởng thành, thậm chí kiến công một phương, ta còn tiếc nuối gì nữa? Tuy nói xưa nay luôn có Hoàng đế muốn trường sinh, nhưng cho dù thật có người trường sinh, cũng nên là ẩn sĩ dân gian, mà không phải đế vương trên ngự tọa.”
Trong thanh âm của Yên Lẫm cũng có ý cười ấm áp: “Một Hoàng đế già mà không chết, sẽ chỉ là một tai nạn. Con cháu chắt thậm chí chút chít đều phải hận y đến nghiến răng, các thần tử khẳng định sẽ không coi y là thần tiên, sẽ chỉ cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-5-phong-van-te-hoi/2447271/chuong-403.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.