Bánh bơ vỡ vụn, lại vẫn mang theo hơi ấm trong lòng Dung Khiêm.
Yên Lẫm cười hệt như đồ ngốc mà nhận qua, ăn sạch chỗ bánh vụn, sau đó ngẩng đầu nhìn Dung Khiêm, tiếp tục cười y chang đồ ngốc.
Đêm ấy, họ đều không hề ngủ, ở bên nhau nói rất nhiều rất nhiều chuyện.
“Dung tướng, là ta không tốt, ta… ta có vài ngày chân tay luống cuống, ta biết vô luận ngươi là ai, ngươi đều là Dung tướng, nhưng lúc ấy, thật sự hơi ngốc. Ta nói với bản thân, hết thảy sẽ không thay đổi, hết thảy đều có thể giống như trước đây, thế nhưng, vừa thấy ngươi là chỉ nghĩ chuyện đó, lại quên béng trước kia là thế nào, ta…”
Một khoảng thời gian dài như vậy, đã đủ để Yên Lẫm có thể dọn sạch nỗi lòng, điều chỉnh tâm tính, cũng có thể đối mặt với Dung Khiêm nói rõ tâm tình lúc ấy, chỉ là vừa nói vừa ảo não, đâm ra hơi không rõ, sao mà mình lại vụng về như vậy.
“Dung tướng, ngươi luôn đối đãi ta quá khoan dung, luôn thay ta nghĩ quá nhiều, vừa phát giác trong lòng ta còn chút gánh nặng, liền đi nhanh như vậy, ngươi sợ ngươi ở bên cạnh, ngược lại làm ta càng lo lắng hoảng loạn. Nhưng tại sao phải có những băn khoăn ấy kia chứ, khi ta làm chuyện ngu ngốc, ta tình nguyện ngươi đánh ta mấy quyền, quát ta vài tiếng, mắng ta nghĩ ngợi vớ vẩn. Vô luận thế nào, ngươi đều là ngươi, có lẽ ta sẽ lập tức biết, ta ngốc chừng nào.”
Dung Khiêm chỉ cười, cách giáo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-5-phong-van-te-hoi/2447267/chuong-401.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.