A Hán chầm chậm giơ tay.
Y có thể lập tức đình chỉ hết thảy, nhưng mà… tay y ngừng giữa không trung, chẳng cử động nữa.
Nhất định không muốn xem sao?
Bảy trăm năm trước, y thản nhiên xem hết một màn này rồi quay đầu mà đi.
Thật sự muốn chạy trốn sao?
Bảy trăm năm trước, y vừa về Tiểu Lâu, lập tức đại mộng không tỉnh.
Nhất định phải lừa mình dối người?
Khoảng thời gian mấy trăm năm, thân trải mấy đời, y chưa bao giờ từng quay đầu hỏi một câu, chưa bao giờ từng thử nhìn thêm lần nữa.
Đã học tập rất nhiều nhân gian sự, đã minh bạch rất nhiều thế gian tình, đã láng máng có thể cảm giác ra, một màn lúc ấy Trương Mẫn Hân cho y xem đó có dụng ý khác, nhưng mà y vẫn không hỏi, không hỏi, không hỏi…
Mãi đến rất nhiều năm sau, đứng trong cấm địa Tu La giáo, nghe câu di ngôn hoàn toàn không thể lý giải, lại truyền thừa đã bảy trăm năm kia…
Sau đó, bao nhiêu lần nhớ lại chuyện năm ấy, nhớ lại cố nhân lúc trước bao nhiêu, mong ngóng biết lúc ấy đã xảy ra chuyện gì cỡ nào, cáu giận chừng nào, mình bao lâu nay ngây ngô vô tri…
Chỉ là, hiện giờ ngay cả tâm tình bức thiết như vậy, mê mang mất mát như vậy, ngơ ngẩn vô thố như vậy, bất lực truy tìm như vậy, đều đã không thể tìm lại.
Bảy trăm năm thời gian quay vòng, quân đã không phải quân, ta đã chẳng phải ta.
Bảy trăm năm mấy kiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-5-phong-van-te-hoi/2447159/chuong-350.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.