A Hán mặc dù tỉnh lại, thương thế cũng bởi vì mọi người hợp lực áp chế bình phục mà giảm bớt rất nhiều, nhưng giờ đây vẫn toàn thân suy yếu, *** thần mệt lử, thân thể lạnh giá cực kỳ, căn nguyên sinh mệnh trong cơ thể đau đớn từng cơn, làm y hơi choáng váng, bây giờ nghe câu này của Phương Khinh Trần, cần ngẩn ra một lúc, mới chậm rãi hiểu được.
Chẳng qua mới vài năm mà thôi…
Chưa từng trăm ngàn năm thời gian lưu chuyển, chưa từng một đời này luân hồi trôi đi…
Những người xưa chuyện cũ đó, vẫn với tay là đến, một số người, vẫn đang sống giữa chốn hồng trần vạn trượng này, y vẫn cùng người kia, sống chung trong một thế giới.
Y trầm mặc một hồi mới hỏi: “Chuyện gì đây?”
Phương Khinh Trần nhìn vẻ trầm tĩnh, lạnh băng của y, nghĩ sự ngốc nghếch, mơ hồ của y trong quá khứ, trong lòng chẳng biết là cảm thụ gì.
Hài tử không chịu lớn lên cuối cùng đã mở mắt, đã biết hỉ nộ ái ố nhân gian, hiểu được bi hoan ly hợp trên đời.
Giấy trắng đã nhuộm màu, không thể thuần khiết nữa, rất nhiều chuyện… chung quy chẳng thể nào quay về.
“Nói ra dài dòng lắm, có một số chuyện ngươi không biết, vẫn là ngươi tự mình xem thì tốt hơn.”
Y đưa tay, hư hư bắn ra giữa không trung, chỉ phong đánh trúng nút khống chế nơi nào đó, trên đỉnh đầu lập tức biến ra một màn hình cực lớn. Trong màn hình, có người thân hóa vũng máu, đột ngột mất đi, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-5-phong-van-te-hoi/2447157/chuong-349.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.