Phương Khinh Trần đêm qua lúc đến tâm tình không tốt, hôm nay lúc đi tâm tình càng không xong. Không công để người vạch trần việc riêng tư, bản thân còn chẳng thể làm gì người nọ, thua thiệt này thật là khiến người tức muốn hộc máu.
Y nghênh ngang ra khỏi cửa điện, mà Tần Húc Phi ở phía sau nhìn, chỉ thở dài một tiếng.
Thôi, mình bị thương cũng có lợi. Thương thế này muốn khỏi hẳn, chung quy cần một khoảng thời gian, mà người nọ trước nay nói chuyện giữ lời, nói cách khác, trong khoảng thời gian này, y vừa không đi, cũng sẽ không chạy tới kiếm chuyện với mình.
Phương Khinh Trần mặt trầm như nước, một đường nghênh ngang mà đi, hoàn toàn không để ý đám thái giám quan nhân ven đường, xa xa với y, thái độ ngạc nhiên dõi mắt, khe khẽ thầm thì kiểu đó. Người khác có cách nhìn thế nào với y, đâu liên quan gì tới y. Phương Khinh Trần đã sớm hoàn toàn không quan tâm nghị luận của người khác với mình.
Sau đó, một lời đồn quỷ dị bắt đầu truyền lưu từ trong cung.
Người đêm qua xông vào điện, đơn độc ở chung với điện hạ suốt một đêm ra rồi!
Y thay quần áo rồi mới ra đây.
Thay còn là quần áo của điện hạ kìa!
Quần áo của bản thân y đâu rồi?!
Y với điện hạ đã làm gì, làm đến mức cả quần áo của mình cũng không thấy nữa?
Người nọ… Người nọ là ai?
Không biết, thoạt nhìn khí phái như là còn lớn hơn Liễu tướng quân cơ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-5-phong-van-te-hoi/2446998/chuong-273.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.