Phương Khinh Trần lại chẳng rảnh thể hội tâm tình của y lúc này, chỉ lạnh lùng hỏi: “Ngươi rốt cuộc làm sao mà biết, đừng hòng hàm hồ cho qua nữa.”
Tần Húc Phi vốn cũng không nghĩ còn có thể lừa dối nữa. Lúc này chẳng còn cách nào mượn say giả điên đánh trống lảng, vì thế chỉ đành cười cười: “Lúc trước ngươi vì thức tỉnh Sở Nhược Hồng, lọt vào phản phệ, từng hôn mê nhất thời. Khi đó, ngươi đã gọi mấy cái tên người…”
Y dừng một chút, mới nói: “Cho nên trong lòng ta mới sinh nghi, bèn phí tâm đi tra xét kỹ càng…”
“Có một khoảng thời gian, ngươi bỗng nhiên đặc biệt thích đọc sử, bảo người giúp ngươi thu thập hết thảy những sự liên quan đến sử liệu, cũng tìm kiếm chân dung người xưa, kỳ thật chỉ vì truy tra chi tiết của một mình ta?” Phương Khinh Trần bừng tỉnh đại ngộ, cũng khá là ảo não.
Lúc trước giữa Tần Sở ngoài mặt hợp tác, sau lưng một mực đánh tình báo chiến, gián điệp chiến với nhau, người Tần đột nhiên tìm kiếm sử liệu chân dung tứ xứ, những việc này y cũng biết, tại sao lúc ấy lại không thể đoán ra nội tình.
Tần Húc Phi biết tâm tư của y, cười nói: “Việc này nguyên cũng không thể trách ngươi, ngay chính thủ hạ của ta còn không hay biết. Họ đều mù quáng thu thập hết thảy sử liệu chân dung, bản thân ta lại một mình chọn lựa cái ta dùng được trong đó. Dưới tình huống kiểu này, ngươi cho dù thông minh hơn, làm sao có thể đoán ra được?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-5-phong-van-te-hoi/2446996/chuong-272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.