Trên người Dung Khiêm cơ hồ mỗi một xương cốt, mỗi một gân mạch đều đang ẩn ẩn làm đau, thân thể suy yếu này, căn bản không chịu nổi lực lượng cường đại.
Nếu không phải nhận thấy được Địch Nhất cực có khả năng ra tay với Yên Lẫm, cố tình lúc này lại là thời cơ tốt nhất để Địch Nhất hạ thủ, Dung Khiêm sẽ tuyệt không lựa chọn ra tay uy hiếp Địch Nhất.
Vốn định sau khi khuyên lui Địch Nhất, tìm cớ xuống ngựa nghỉ ngơi, chậm rãi bình phục thân thể bị lực lượng cường đại chấn động. Nhưng mà lúc này tiếng sát phạt phương xa truyền đến, lại khiến y không thể không giục ngựa lao băng băng.
Thân thể vốn đã đau đớn vô cùng, lúc bất chấp hết thảy mà lao đi như thế, cơ hồ chấn tan ra. Song Dung Khiêm thậm chí không cảm thấy đau đớn.
Mỗi một điểm cảm giác, mỗi một điểm linh giác, mỗi một điểm *** thần y, đều ngưng tụ ở phương xa.
Nơi đó, có tiếng ngựa hí thảm, có binh khí giao kích, có hò quát trầm thấp, song chỉ độc không có tiếng Yên Lẫm!
Trừ lúc ban đầu, Yên Lẫm quát một tiếng “Người nào?” thì không còn tiếng động gì khác.
Không có kêu thảm, không có gào thét, không có cao giọng kêu cứu, cũng không có tức giận chất vấn.
Càng là như thế, tin tức chiến đấu nơi đó, mới càng ép người không thở nổi.
Hài tử quật cường kiêu ngạo kia, dù là bị thương chí tử, phải chăng cũng không chịu vô trợ kêu thảm, tuy là thân lâm tuyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-5-phong-van-te-hoi/2446868/chuong-205.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.