“Quả nhiên vẫn bị ngươi phát hiện.”
Sau một tiếng thở dài nhàn nhạt, Địch Nhất bóng dáng màu đen như u linh từ sau một tảng đá lớn phía xa chợt hiện ra.
Dung Khiêm cười khổ: “Ngươi quả nhiên chưa từng từ bỏ.”
“Ta chỉ không biết, nếu từ bỏ ở chỗ ngươi, ta còn có thể làm gì nữa?” Địch Nhất vẻ mặt rất đỗi cô đơn.
Y đã kiên trì lâu lắm rồi, lâu đến mức quên mất phải làm sao bỏ đi.
“Mấy ngày gần đây, ngươi vẫn ở quanh ta?”
“Chỉ có thể nói là ở nơi cách ngươi không xa. Ta mỗi ngày quanh quẩn lân cận phủ quốc công, quan sát tất cả những người ra vào, ghi nhớ mỗi một câu nói liên quan đến ngươi. Trong phủ ngươi đã thêm rất nhiều thị vệ, nghĩa muội ngươi lại đến ở bên cạnh viện của ngươi. Võ công của nàng hình như không kém, ta sợ lộ ra hình tích, cho nên sau đó cũng không dám rình chỗ ngươi ở nữa. Chỉ là mỗi lần ngươi ra khỏi phủ, ta đều sẽ đi theo xa xa. Ta biết ngươi bản lĩnh cao cường, cho nên mỗi lần đều cách rất xa, cẩn thận vạn phần, chỉ sợ bị ngươi phát hiện.”
Địch Nhất thoáng ảo não. Chẳng dễ dàng gì ẩn phục ngần ấy ngày, giấu được tai mắt Dung Khiêm, rốt cuộc vẫn không thể giấu đến cùng.
Dung Khiêm khẽ thở dài: “Ngươi như vậy, đã muốn giám thị ta, lại không thể chân chính tới gần, dù thời thời canh ngoài phủ, nơi nơi đi theo ta, rốt cuộc cũng chẳng nhìn rõ gì, chẳng nghe thấy gì, tội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-5-phong-van-te-hoi/2446866/chuong-204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.