Tổng quản thái giám cao tuổi ở trong cung nhiều năm, từng hầu hạ ông cha chay mặn không kỵ, lưu giống vô số kia của Sở Nhược Hồng, việc phong nguyệt gì mà chưa thấy, nhưng nhìn tình hình này cũng không khỏi sửng sốt, sau đó vội vàng cúi đầu.
Trời ơi, thì ra là thế, thì ra là thế… Trời ơi, cái mạng nhỏ của ta thôi khó giữ rồi…
Lão trong lòng run rẩy, ngoài mặt cố tự trấn tĩnh, chỉ lo ở đó mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn lòng. Sở Hi Vanh lại không có cảm giác nguy cơ gì. Mặc dù hắn cũng coi như là con cháu tôn thất phú quý, nhưng từ lúc tuổi nhỏ đã bắt đầu khổ nạn lênh đênh, về sau làm Hoàng đế vẫn cẩn thận ngôn hành, trên đường phong nguyệt vẫn cơ hồ là một tờ giấy trắng, bởi vậy hắn hoàn toàn không nghĩ tới phương diện tà ác nào đó, chỉ ẩn ẩn cảm thấy một màn trước mắt có hơi kỳ quái mà thôi.
Bản thân Phương Khinh Trần trái lại thoải mái ngồi dậy, tùy tay kéo lại y phục tán loạn một chút, cũng không thể hoàn toàn che khuất ngực.
Vạt áo y hờ hững dở khép, mái tóc dài buông xuống, ánh mắt lại kèm chút ngái ngủ mông lung, bất quá Sở Hi Vanh tất nhiên không nghĩ ngợi linh *** gì, chỉ kinh ngạc nói: “Phương hầu, đây… ngươi…”
Phương Khinh Trần cười, không mảy may mất tự tại: “Hoàng thượng có gì phân phó?”
Y cười thong dong tự nhiên, Sở Hi Vanh lại không dưng hơi đỏ mặt: “Không có việc gì, ta chỉ là, định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-5-phong-van-te-hoi/2446818/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.