Cực khẽ cực nhạt, Phương Khinh Trần thở dài một tiếng.
“Thôi vậy!”
Nam tử tuyết y cao hoa kia, rốt cuộc dùng một tư thế cực nhẹ cực nhu cực ôn hòa, ôm lại thiếu niên vẫn đang chờ đợi y đáp lại kia.
Máu của thiếu niên, từng giọt từng giọt, nhuộm trên người y, đỏ thẫm tươi đẹp, như anh túc từng đóa nở rộ.
Y cứ như vậy, vươn tay, ôm lấy một người khác. Bình tĩnh để máu me bùn đất trên mình người nọ, vấy bẩn y sam trắng thuần phiêu dật cao khiết của y.
Tịch dương dần ngả về tây, dung hợp hai bóng dáng cùng một chỗ, kéo rất dài, rất dài. Bóng đen dài thượt dưới đất, ngoằn ngoèo uốn lượn giữa hoa lá cỏ cây, không rời không bỏ, tựa như một thể.
Đám cung nhân ngơ ngác nhìn họ, không nhìn rõ cảnh tượng giờ khắc này, rốt cuộc là mỹ lệ, hay là bi thương.
Y từng lạnh nhạt nhìn người quan trọng nhất trong sinh mệnh, y từng băng mâu sương tuyết, không chút động dung mà nhìn sự điên cuồng và kỳ vọng của người khác. Y cũng từng ôn nhu vươn tay ôm, quan tâm chỉnh lại đầu tóc mặt mũi, y từng cười rực rỡ, đoạt hết phong hoa của thiên địa, y cũng từng thở dài nhè nhẹ… Cuối cùng, lại chỉ nói hai chữ, “Thôi vậy!”
Một tiếng thở dài, một ngữ nhàn nhạt.
Vô luận là giờ này khắc này, hay là rất nhiều năm về sau, người trong hồng trần, vẫn chưa từng chân chính lý giải.
Nhân vật thần thoại trong truyền kỳ kia, một tiếng thở dài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-5-phong-van-te-hoi/2446816/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.