Nghe người bên ngoài vẫn giúp huynh trưởng bày mưu tính kế hãm hại mình kêu thảm liên tục, Tần Húc Phi không tìm thấy chút khoái ý nào.
Ở Sở quốc mấy năm nay, lên lên xuống xuống, ép dạ cầu toàn, Tần Húc Phi đã sớm hiểu trong thế giới này, làm anh hùng, nói quang minh, là chuyện buồn cười nhất trên đời.
Đã bị oan khuất hãm hại, nên đòi lại công đạo cho mình. Thắng người không võ, ức hiếp người không thể phản kháng không phải hành động anh hùng gì đó, loại đạo lý thời thiếu niên tin tưởng này, hiện tại y đã sớm chẳng nhìn được nữa.
Chỉ là, Tần Húc Phi từng ngây thơ, từng tin tưởng chính nghĩa, tin tưởng dũng cảm, tin tưởng đạo đức kia…
Quả nhiên… đã mất rồi.
Y không biết, mình nên bi thương, hay là nên cao hứng.
Cứ thế lẳng lặng đợi một lúc lâu, Kỳ Sĩ Kiệt mới một thân thần thanh khí sảng quay lại: “Thật là thống khoái ghê, điện hạ! Sự khó chịu ngần ấy năm, thoáng cái đã trút sạch!”
Hắn cười nói: “Ta lúc đầu còn lo lắng điện hạ là đại anh hùng, không chịu động thủ với tên đó chứ? Xem ra ta lại là lo nghĩ thừa!”
Tần Húc Phi thản nhiên nói: “Làm anh hùng không có nghĩa là bình thường đưa cổ cho người ta tùy ý hạ đao ức hiếp, mà khi kẻ thù đưa đến cửa lại bó tay bó chân không dám nhúc nhích.”
Kỳ Sĩ Kiệt cười hì hì đáp phải luôn miệng.
Tần Húc Phi đưa tay chỉ chỉ phong thư rơi dưới đất: “Sĩ Kiệt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-5-phong-van-te-hoi/2446791/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.