Vẻ đắc ý trên mặt Tiêu Tư Giám hầu như không giấu được, Lư Đông Ly lại đau cả đầu. Ý mời chào của Tiêu Tư Giám với y, y sớm đã nhìn ra, nếu cùng gã đi Ngô quốc, đâu còn cơ hội trở về. Chỉ là nếu cứ cố muốn ở lại không đi, chẳng lẽ thật sự để Tiêu gia và thủy sư Triệu quốc đánh một trận sao?
Không nói Tiêu gia vốn là vì gia quyến của y mà đến, không hề có ác ý. Chỉ bằng thân phận nhạy cảm này của Tiêu Tư Giám, trận này không thể đánh được. Vị này nếu có chuyện bất trắc, hai nước sẽ thật sự phải “đánh nhau”.
Nếu như Tiêu Tư Giám định cuốn mình Lư Đông Ly chạy theo, Phong Kính Tiết không chừng còn trợ giúp. Nhưng vừa nghĩ phải kéo cả mình vào thì thôi khỏi đi. Y hiện tại chẳng muốn rời khỏi Triệu quốc, chạy lên địa bàn của Tiêu Thanh Thương làm khách. Thật bị đệ đệ nàng ta một thuyền quấn đi, Triệu quốc sạp này làm sao thu thập tạm không nói, y chẳng phải sẽ bị Tiêu Thanh Thương cười chết luôn.
Đương nhiên, đánh nhau cũng tuyệt đối không thể. Đã là ở dưới mí mắt y, vị tam công tử này dù chỉ trầy một xíu da giấy, Tiêu Thanh Thương cũng sẽ ghi nợ lên đầu y. Món nợ nhân tình này, có thể bớt thì vẫn hơn.
Cùng Lư Đông Ly nhìn nhau một cái, Lư Đông Ly có vài phần không thể làm gì. Phong Kính Tiết quay đầu, chậm chạp hỏi: “Tiêu công tử, thuyền của các ngươi, ở bờ biển Triệu quốc đã mấy ngày.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-5-phong-van-te-hoi/2446715/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.