Phong Kính Tiết không ngờ được, Tiêu Thanh Thương không phải phái tướng lĩnh đắc lực bên dưới nào tới đón Lư Đông Ly, mà là trực tiếp phái đệ đệ mình ra. Đoàn người ngồi thuyền nhỏ bước lên kỳ hạm của đội thuyền Tiêu gia, đầu thuyền chờ một người trẻ tuổi cực tuấn tú có tài, khách khách khí khí, trong ngôn ngữ, không mảy may kiêu ngạo. Lễ kính hàn huyên lẫn nhau rồi, Lư Đông Ly mới sửng sốt biết được, người tự mình dẫn đội tàu, không ngại vạn dặm đến nghênh đón thê nhi Lư Đông Ly y này, lại là tam công tử Tiêu gia, quốc cữu Ngô quốc, Tiêu Tư Giám thân phận cực tôn quý.
Kết quả là y bắt đầu cực kỳ cảm thấy hứng thú với thân phận xác thực của người có quyền trong Tiêu gia mà Phong Kính Tiết bình thường nhẹ nhàng bâng quơ nói có giao tình kia.
Phong Kính Tiết bị ánh mắt quái dị của Lư Đông Ly ngắm vài cái, chỉ đành cười gượng đôi tiếng.
Tiêu Tư Giám trên cơ bản là một hài tử ngoan, bởi vì Tiêu Thanh Thương trước đó đã cảnh cáo giáo huấn, cho nên chẳng những tự mình nghênh đón, lễ nghi chu toàn, còn tự mình dẫn dắt họ đi thăm các nơi trên thuyền.
Đám sơn tặc Trịnh Tuyệt kia lên thuyền, dòm cái mới mẻ này, nghía cái kỳ quái nọ, đôi mắt bận không đủ, thuần túy chính là già Lưu bước vào khu vườn rực rỡ. Lư Anh Nhược nhỏ xíu càng hưng phấn hơn, chạy tới chạy lui trên thuyền, khoái hoạt vô cùng.
Tô Uyển Trinh lại trầm tĩnh trước sau như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-5-phong-van-te-hoi/2446713/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.