Đến lúc này, Phong Kính Tiết ít nhiều đã phục hồi *** thần, vội ho một tiếng: “Thật không ngờ, bố trí của y năm đó, ngươi lại vừa nhìn đã thấu. Ngày xưa y khen ngươi có đại trí tuệ, ta còn không tin. Hôm nay mới biết không phải hư ngôn.”
Đây cũng coi như là y tùy cơ ứng biến, lấy sự giật mình đối với phản ứng nhanh nhẹn của Lư Đông Ly để che giấu việc mình hơi chấn động quá độ. Nhưng phản ứng của Lư Đông Ly lại chỉ là trầm mặc lạ thường, không ra tiếng, không động đậy, không viết chữ, cứ bằng tư thế ôm eo ban đầu, lẳng lặng cùng y ngực lưng kề sát, lẳng lặng mặc cho khoái mã lao đi, mang theo họ cùng lên cùng xuống, cùng lao băng băng trên con đường về nhà kia.
Sự trầm mặc khiến người bị áp lực như vậy bảo trì rất lâu, Phong Kính Tiết rốt cuộc bắt đầu tiếp tục ho khan, mà Lư Đông Ly mặt mày vẫn yên lặng cũng hơi động. Cuối cùng y tiếp tục viết sau lưng Phong Kính Tiết: “Việc này tuy thành, hậu hoạn vô cùng, các bằng hữu Thương Thiên trại…”
Biết quan tâm mỗi một người trợ giúp mình như vậy, vốn cũng là tính tình của Lư Đông Ly xưa nay. Chẳng qua khi viết đoạn này, Phong Kính Tiết lại mơ hồ có ảo giác, phảng phất Lư Đông Ly vẫn không thể ra tiếng bình thường kia, ở ngay phía sau, bên tai mình, thở dài một tiếng khẽ như vậy, nhỏ như vậy.
“Ngươi yên tâm, thỏ khôn còn có ba hang, huống chi những anh hào giang hồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-5-phong-van-te-hoi/2446669/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.