“Mẹ ơi, mẹ…”
Lư Anh Nhược nhào đến bên giường, luôn miệng gọi, nhưng Tô Uyển Trinh vẫn bất tỉnh nhân sự không thể đáp lại nửa tiếng, mà Phong Kính Tiết ngồi bên giường bắt mạch cho nàng, sắc mặt âm trầm.
Y muốn bắt mạch, tất phải im lặng, vậy là đành bảo ba tôn kim cương bên cạnh kia lừa đứa trẻ đi trước.
Ba vị trại chủ bế Tiểu Anh Nhược kêu khóc ra ngoài, vừa luống cuống dỗ nó, vừa tức giận bất bình.
“Khúc công tử nói vậy mà là thật! Hoàng gia quả nhiên muốn mưu hại quả phụ của Lư đại nhân!”
“Khó trách Khúc công tử không tiếc bỏ cái giá lớn như vậy để mời chúng ta giúp. Với giao tình của Lư đại nhân và Phong công tử, quả phụ của Lư đại nhân bị nhục bị hại, người kế thừa của Phong công tử tất nhiên phải đứng ra.”
“Lư đại nhân vì nước chết oan, quốc gia lại bồi thường cô nhi quả phụ của y như vậy, thật là…” Lão tam trẻ tuổi nhất, vẻ tức giận trên mặt nhiều nhất: “Thật là thiên lý bất dung!”
Ba huynh đệ than thở vài tiếng, giận mắng vài câu, tâm trạng lại cũng có chút an ủi.
Mặc dù muốn báo đáp ân nghĩa của Phong Kính Tiết, mặc dù lợi ích Khúc Đạo Viễn cho quả thật không nhỏ. Nhưng cứ thế giây lát vứt bỏ một mảnh cơ nghiệp ngần ấy năm gầy dựng, nói cho cùng vẫn phải đau lòng. Hơn nữa gióng trống khua chiêng đối địch với triều đình như vậy, trong lòng sao có thể không thấp thỏm. Nhưng hiện giờ tận mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-5-phong-van-te-hoi/2446667/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.