“Ta thấy ngươi căn bản không hề tìm đâu! Ngươi cảm thấy Dung đại ca không xứng với những danh môn thục nữ đó, cho nên ngươi không chịu đến cửa mai mối? Dung đại ca tuy rằng thân thể không tốt, nhưng y đang rất cố gắng luyện tập khôi phục, hiện tại thoạt nhìn chẳng khác người thường là mấy. Dung đại ca tuy rằng không phải là quan, nhưng y có sản nghiệp lớn như vậy, rất có tiền, cũng sẽ không ủy khuất phu nhân tương lai, Dung đại ca tuy rằng không có tay phải, nhưng y là người tốt như vậy, lại có tài học như vậy, y có người nào là không xứng được?”
An Vô Kỵ nhìn Thanh Cô càng nói càng kích động, càng lúc càng có dấu hiệu muốn phát cáu, thậm chí rất có động tác muốn nhấc nắm đấm, thật là khóc không ra nước mắt: “Không có không có, ta tuyệt đối không có nghĩ như vậy! Nhân phẩm tài hoa của Dung tiên sinh, thiên hạ không có nữ tử nào là y không thể xứng!”
Lời này tuyệt đối là xuất phát từ chân tâm, khác với sự sùng bái mù quáng của Thanh Cô, hắn thật sự cho rằng người như Dung Khiêm, cho dù là võ công mất hết, thân tàn như thế, chỉ cần có tâm, nữ tử xuất sắc nhất thiên hạ, y cũng xứng được, nhưng vấn đề là, đầu tiên cũng cần bản thân y có tâm đã!
“Ngươi cũng đã nói là xứng, thế vì sao ngươi lại không tận lực?”
An Vô Kỵ chợt liều: “Ta còn không phải là tính toán cho cô đây sao?”
Thanh Cô sửng sốt: “Cho ta?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-5-phong-van-te-hoi/2446649/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.