Dung Khiêm nổi giận mất vui, An Vô Kỵ hơi đỏ mặt. Hắn hiểu mình bởi vì ghi hận việc lăng trì lúc trước, lại thêm một lòng muốn khuyên giải Dung Khiêm, mới nói năng hơi thiếu suy nghĩ. Nhưng trong lòng ít nhiều vẫn hơi căm giận, cảm thấy nghĩ hoài không hiểu được, vì sao Dung Khiêm phải tử trung đến cùng với tiểu Hoàng đế kia như thế?
Lấy sự hiểu biết của hắn với Dung Khiêm, Dung tướng chưa bao giờ là loại người ngu trung đơn thuần mù quáng, chỉ biết trung với một quân vương nào đó. Đến cả loại tư tưởng chỉ hiệu trung với quốc, mà không đơn thuần hiệu trung cho quân này của hắn, cũng bởi vì ảnh hưởng của Dung Khiêm mà đến. Thế thì, bản thân Dung Khiêm lại là bởi vì điều gì, phải chọn dốc lòng kiệt lực vĩnh viễn không oán ngôn trù tính vì tiểu Hoàng đế kia?
Hắn càng nghĩ càng khó hiểu, vì thế cũng không thể xuống nước nhận sai, cục diện rốt cuộc cương lại đó.
May mà lúc này cửa phòng bị đẩy mở, vừa hay tháo bỏ quẫn cảnh cho hắn.
Thanh Cô bưng một bát canh can cao cẩu kỷ tiến vào: “Dung đại ca, muội…” Vào phòng trông thấy An Vô Kỵ, mắt hơi sáng lên, lời nói chợt ngừng: “An công tử! Ngươi đến rồi?” Ngữ khí vừa mừng vừa sợ.
An Vô Kỵ sắc mặt trắng nhợt, cười gượng mấy tiếng: “Ta đến thăm Dung tiên sinh.”
Thanh Cô cười nói: “Đến rồi sao cũng chẳng nói cho ta biết một tiếng?”
Mặt An Vô Kỵ bắt đầu vã mồ hôi: “Nghe nói cô đang pha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-5-phong-van-te-hoi/2446645/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.