Trời không sinh anh hùng, vạn cổ như đêm trường.
Anh hoa vô song, thần thái phi dương.
Tuấn mã dưới khố Phương Khinh Trần cất vó hí dài một tiếng, ngay khi cách sĩ binh xếp trước nhất không quá một thước, đột nhiên ghìm lại.
Y mặt mày mỉm cười, hướng về mọi người cao giọng nói: “Mọi người tụ ở chỗ này, chính là muốn xem Phương Khinh Trần ta là người thế nào?” Khi nói chuyện, y không hề phòng bị mà giang rộng hai tay: “Mọi người cứ việc xem! Phương Khinh Trần cũng chẳng qua là một phàm nhân, hai con mắt một cái miệng, chưa từng nhiều hơn ai một mắt hai tai.”
Giữa một dải quân ngũ đông nghìn nghịt, vang lên rất nhiều tiếng cười khẽ.
Đến đây, Phương Khinh Trần hết sức vừa lòng với việc xuất trường của mình. Công khóa phía trước Tiêu Hiểu Nguyệt và Trác Tử Vân làm không tồi. Khi y giang hai tay, nếu trong doanh bắn ra một mũi tên lén, y cho dù tính mạng không ngại, bị thương thảm hại lại khó tránh. Khí thế y nhờ vào ba mươi người ít ỏi dày công xây dựng ra đó sẽ đi đứt.
Trong đám người lại có một người kích động hô to: “Phương hầu!”
Người đầu tiên từ trong đoàn người chen ra, trực tiếp sụp lạy trước ngựa Phương Khinh Trần, là một thập phu trưởng. Các tướng lĩnh ngày xưa của Phương Khinh Trần thân phận bất đồng, không thể không cố kỵ ảnh hưởng của mình với Tiêu Viễn Phong nếu ra nhận soái. Mà vị thập phu trưởng con con này, tự nhiên không cần lo lắng nhiều như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-5-phong-van-te-hoi/2446488/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.