Phương Khinh Trần cười khổ: “Lăng Phương, ngươi nghĩ ta quá tốt rồi, kỳ thật, ta…” Y thảm đạm lắc đầu: “Ta nào tính được là người tốt gì.”
Lăng Phương nghe lời ấy, cũng không biết khuyên giải thế nào, chỉ khẩn thiết nói: “Vô luận thế nào, hiện tại Phương hầu ngài đã trở về. Những lời nói xấu của những kẻ vô tri đó cuối cùng sẽ không công tự phá. Phương hầu ngài có thể thoát vây, là cái may của Đại Sở ta, là cái phúc của bách tính Đại Sở ta, chúng ta đều ngóng trông ngài có thể…”
Phương Khinh Trần mỉm cười: “Phải không?”
Lăng Phương sững sờ, nhất thời lại không nói nên lời.
“Thời gian ta thoát không lâu, nhưng thế cục Sở quốc hiện nay, ít nhiều coi như đã hỏi thăm rõ ràng. Ngươi đó…” Y ngưng mắt nhìn Lăng Phương, thở dài lắc đầu: “Làm tướng nhiều năm, sao vẫn không biết phải bảo vệ mình? Vừa rồi nếu không phải ta ngăn, ngươi cơ hồ đã ở trước mặt mọi người kêu phá thân phận của ta. Thật tuyên truyền sự tình ra, nào còn có đường vãn hồi, há không phải khiến Trác Lăng Vân khó xử?” Y cười hờ hững, vẻ mặt bình thản giống như chỉ đang ôn chuyện tán gẫu: “Cho dù giết người diệt khẩu không khó, người biết nhiều, sát nghiệt cũng khó tránh quá nặng.”
Y nói bình thản, nhưng đã khiến Lăng Phương đầu vã mồ hôi, chỉ thiếu điều quỳ xuống lần nữa: “Phương hầu, ta tuy quan chức nhỏ, nhưng cũng dám lấy tính mạng cam đoan, Trác đại tướng quân với Phương hầu, tuyệt đối là chân tâm thật ý!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-5-phong-van-te-hoi/2446463/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.