Thủ hạ của Lăng Phương động tác rất nhanh, chiêu đãi an trí Tiêu Hiểu Nguyệt và Triệu Vong Trần, an bài thượng phòng cho Phương Khinh Trần, chuẩn bị rượu thịt, đóng cửa phòng, có thể nói là nhanh nhẹn sạch gọn. Thế nhưng trong lòng Lăng Phương lại như mèo cào, khoảng thời gian này với hắn thật là dài lâu vô cùng, khó khăn vô cùng.
Chẳng dễ dàng gì trước mắt không còn người vô can, cửa sổ trong phòng đều đóng chặt, sĩ binh đứng gần nhất đều bị hắn đuổi ra ngoài sân, có dỏng tai cũng không nghe thấy chuyện gì, Lăng Phương lúc này mới có thể đoan đoan chính chính quỳ mọp trước Phương Khinh Trần, một tiếng “Phương hầu” kêu ra, trong lòng chẳng biết là kinh là hỉ hay là bi. Kinh đào hãi lãng vốn cố nén trong ***g ngực, lúc này không thể ức chế biểu lộ hết trên mặt.
Phương Khinh Trần chỉ ngồi yên bất động, nhận hắn thi lễ, cười nói: “Ta chết đi đã nhiều năm, hôm nay xác chết vùng dậy, ngươi không sợ?”
Lăng Phương đỏ bừng mặt: “Phương hầu đừng giễu cợt mạt tướng.”
Nếu là những cao quan đại tướng năm ấy, nhất là những người từng tận mắt thấy sự thảm thiết khi Phương Khinh Trần moi tim tự sát, gặp lại Phương Khinh Trần, nếu không kêu to “Bớ quỷ”, vậy chứng minh tố chất tâm lý tốt.
Lăng Phương thì không phải, hắn là tướng lĩnh hạ cấp trong cựu bộ của Phương Khinh Trần ban đầu. Năm đó cái chết của Phương Khinh Trần, đối với hắn và cả rất nhiều tướng lĩnh tầng trung thấp như hắn mà nói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-5-phong-van-te-hoi/2446461/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.