Khinh Trần chẳng có hứng thú gì với Tiêu đại tiểu thư, song Tiêu đại tiểu thư cuối cùng cũng gặp một người biết huynh trưởng mình. Lúc này nàng ngước mắt vô thân, sau có truy binh, trong lòng sao có thể không khủng hoảng? Tuy là xấu hổ buồn bực tột cùng, đoản kiếm kia giơ lên, chung quy cũng thả xuống.
“Ngươi… Ngươi đã từng có giao hảo với huynh trưởng ta, nếu có thể bảo hộ ta trở về, ta nhất định bảo đại ca thưởng ngươi.”
Nàng lần này trốn nhà đi, cũng xem như đã trải một số chuyện, lúc này đã hiểu phải dẹp loại kiểu cách đại tiểu thư đó. Song chung quy vẫn không bỏ xuống được thân phận tư thái, mặc dù chưa đến mức hất hàm sai khiến, lúc xin người tương trợ thế này, nàng cũng vẫn khá thận trọng, không nói ra một chữ “cầu”.
Khinh Trần bật cười: “Thưởng ta?”
Ngữ khí cổ quái, làm Triệu Vong Trần kinh ngạc nhìn qua một cái, nhưng vị đại tiểu thư này vẫn vô tri vô giác, khờ dại gật đầu nói: “Huynh trưởng ta là Đại tướng quân ngự mệnh thảo phạt bọn giặc, quan cư nhất phẩm, tay nắm trọng quyền…”
Nghe quan danh uy vũ như vậy, Khinh Trần rốt cuộc sinh ra chút cảm giác kỳ lạ cảnh người đều mất, dường như đã cách cả đời.
A, không phải, đúng là đã cách một đời…
Y tựa tiếu phi tiếu, kèm vài phần trêu chọc nói: “Quan cư nhất phẩm, tay nắm trọng quyền? Việc đó còn không dễ dàng. Thủ một mẫu ba phần đất, tự mình lập một tiểu Hoàng đế ba tuổi, tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-5-phong-van-te-hoi/2446454/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.