“Công tử? Công tử!!”
Gió núi xào xạc, nước chảy róc rách. Sơn dã vắng vẻ này, trừ tiếng kêu gọi của chính gã ẩn ẩn vọng lại, đã chẳng còn một chút tiếng người.
Thanh âm hô hoán của thiếu niên đã kèm theo sự kinh hoàng.
Y đi rồi? Y thật sự đi rồi?
Hoảng sợ nhìn quanh, không thấy một bóng người, tay chân Triệu Vong Trần bỗng nhiên lạnh ngắt.
Người kia vẫn mỉm cười rất ôn hòa, rất hòa khí mà chăm sóc thiếu niên sa sút chạy nạn là gã. Cho dù là gã nói hy vọng lâm thời thay đổi hành trình ban đầu chuyển sang đi đường lớn, y cũng rất dễ nói chuyện mà chấp nhận. Nhưng hóa ra, chỉ cần thật sự nói sai một câu, y sẽ rời đi không hề quay đầu, đi lạnh lùng như vậy, quyết tuyệt như vậy, không cho ngươi dây dưa hối hận.
Hoang sơn dã lĩnh, chẳng thấy bóng ngựa dấu người. Ngàn dặm bôn ba đi cùng, người nọ đi rất dứt khoát.
Đột nhiên, không còn bóng dáng dường như có thể vĩnh viễn để gã đi theo, để gã ngước nhìn kia, giữa đất trời chỉ còn lại một mình gã cô cô đơn đơn, không nơi nương tựa.
Thân thể thiếu niên vô trợ run rẩy.
Loạn thế vẫn là loạn thế, những khổ nạn từng bị bóng dáng kia cách ly, đột nhiên đều áp đến trước mắt. Bữa cơm tiếp theo ở nơi nào? Một khắc sau, nên sinh tồn như thế nào?
“Ngươi theo ta một ngày, ta che chở ngươi một ngày bình yên vô sự, ngươi theo ta một ngày, ta bảo đảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-5-phong-van-te-hoi/2446453/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.