Mạc Ly thân là Long vương, rất ít khi rời khỏi tổng đàn. Một khi sinh biến, luôn do ông ta trấn giữ tổng đàn, bởi vì ông ta là người thân gánh chức trách truyền thừa. Thỏ khôn còn biết đào ba hang, bảy trăm năm qua, Tu La giáo nhiều lần gặp khốn cảnh, mấy bận gần như bị diệt sạch. Nếu không phải bởi vì thường rơi vào nguy cảnh, cho nên bất cứ lúc nào cũng có thiết tưởng xấu, định sẵn sách ứng biến chu mật, Tu La một mạch sao có thể truyền thừa không dứt đến hôm nay.
Long vương trước nay chỉ quản lý sổ sách mật, nắm giữ cơ mật trong giáo, cực ít trải hiểm. Bát bộ cao thủ thuộc hạ cũng rất ít rời khỏi tổng đàn. Đủ loại thủ đoạn ứng biến và phòng bị chu mật đó, huyền ảo và cơ mật bên trong, trước nay chỉ có mình ông ta biết. Một khi Tu La giáo bị đả kích nặng nề, ảnh hưởng đến sinh tử tồn vong, thì phải nhờ ông ta đứng ra toàn lực bảo tồn căn cơ trong giáo, hòng mong ngày khác phong vân tái khởi. Hiện tại nghe Phó Hán Khanh nói đến trách nhiệm truyền thừa, Mạc Ly bất giác chấn động trong lòng, thất thanh hỏi: “Tình huống thật sự nghiêm trọng như thế?”
“Phải.” Phó Hán Khanh nôn nóng nói: “Nếu chúng ta không thể kịp thời làm chút gì đó, hết thảy thành tựu của Tu La giáo những năm gần đây, đều có thể hóa thành bọt nước, thậm chí dao động căn cơ, đứng trước nỗi nguy diệt giáo!”
Sắc mặt Mạc Ly lập tức âm trầm, lưng vã mồ hôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-3-bich-huyet-han-khanh/1947719/quyen-3-chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.