“Làm sao có thể?” Địch Nhất chỉ cảm thấy kinh ngạc: “Chư vương và y đã sớm thế như nước lửa, hơn nữa, với địa vị của chư vương trong giáo, cấu kết với y có thể có lợi ích gì? Chẳng lẽ Địch Cửu còn có thể cho họ làm giáo chủ hay sao?”
“Nhưng nếu trong chư vương không có người ngầm thông tin tức, y không thể biết nhiều như vậy.” Phó Hán Khanh nhẹ giọng nói: “Tình trạng thân thể ta, tập tính sinh hoạt của ta, chỉ cần có tâm, ảnh vệ khác đều có thể thăm dò được, nhưng năm đó sau khi ta tỉnh lại, mật đàm với chư vương, là không có một người không phận sự. Chỉ những người có mặt mới hiểu được ta muốn trì hoãn ngày họ quyết chiến, hy vọng bảo toàn song phương. Chuyện này tuyệt không thể tiết lộ nửa chữ với người ngoài. Bọn họ lúc ấy công bố với các đệ tử trong giáo, là một cách nói khác.”
Địch Nhất sáng tỏ. Địch Cửu có thể một mực chắc chắn năm đó Phó Hán Khanh sau khi tỉnh lại làm chuyện đầu tiên chính là ngăn cản mọi người trả thù y, khả năng duy nhất chính là trong những người có mặt ngày đó, đã có người cho y biết nội dung đối thoại.
“Nếu trong chư vương có nội gian, vậy hành động lần này chỉ sợ…” Trên trán Phó Hán Khanh lại ẩn ẩn đổ mồ hôi, chợt rảo bước ra ngoài.
Địch Nhất khẽ nhíu mày, nhưng vẫn sóng vai đi theo bên cạnh y: “Ngươi muốn cứu ai?”
“Mọi người, Bích Lạc, Dao Quang… Còn có Địch Cửu.” Phó Hán Khanh quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-3-bich-huyet-han-khanh/1947718/quyen-3-chuong-118-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.