Ngày kế Địch Cửu rời khỏi, Tô Mi đặc ý dẫn thị nữ đi dâng hương trước phật, hỏi lành dữ cho Địch Cửu. Vừa may bốc được một quẻ thượng thượng, lập tức mừng càng thêm mừng, luôn mãi không nỡ bỏ, vuốt ve trong tay rất lâu, mới cầm xăm đi về phía tăng nhân mày trắng hỏi kỹ.
Ý lão tăng tuổi già giải trong quẻ, đều là điềm đại cát, Tô Mi lại mừng rỡ ngượng ngùng, mỉm cười phân phó nha đầu bên cạnh thưởng mạnh, lúc này mới thỏa mãn trước phật ba bái từ biệt mà về. Đi đến trước cửa, lại bỗng nhiên dừng bước quay người, nhìn nhang khói tỏa khắp điện, chập chờn trong gió. Sau khói nhẹ mơ hồ, phật tượng bảo tướng trang nghiêm lúc ẩn lúc hiện, giữa mi mắt là vẻ từ bi vô hạn. Vẻ vui mừng vừa nãy như còn đó, trong mắt lại bỗng nhiên ngơ ngẩn rơi lệ.
Nha hoàn hầu hạ bên cạnh hoảng sợ hô lên: “Tiểu thư, người sao vậy, chỗ nào không thoải mái?”
Tô Mi vội đổi vẻ tươi cười an tĩnh dịu dàng: “Không có gì, chỉ là đột nhiên nhớ gia.”
Thị nhân cũng vội vàng đúng cảnh cười bồi: “Tiểu thư, phân tâm tư kia của người với gia, dù là sắt đá cũng phải cảm động, huống chi gia vẫn là một người có tình biết đau biết ấm. Người yên tâm, gia nhất định có thể về kịp trước sinh nhật người.”
Tô Mi chỉ mỉm cười, cũng không nhiều thêm lời nào, chỉ chầm chậm ra cửa miếu, vào kiệu, nhẹ nhàng buông mành, nhẹ nhàng ngăn cách hồng hoa lục liễu, cảnh xuân tươi đẹp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-3-bich-huyet-han-khanh/1947715/quyen-3-chuong-117-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.