“Thật không ngờ, ngươi cư nhiên để y đi dễ dàng như vậy.” Trông theo hướng thân ảnh Địch Nhất biến mất, Địch Tam cười nói: “Đã không bàn được, ngươi không giết y?”
“Y sẽ không bán đứng chúng ta, mọi việc không cần làm tuyệt. Chừa chút tình cảm hương hỏa không có gì là không tốt.” Địch Cửu trầm giọng nói: “Phó Hán Khanh sẽ không ghi hận ta đâm y một kiếm, lại vĩnh viễn không tha thứ việc ta giết chết Địch Nhất.”
Địch Tam hơi kinh ngạc: “Ngươi còn để ý việc y tha thứ ngươi hay không?”
Địch Cửu nhướng mày cười khẩy: “Tha thứ ta không cần, nhưng ta càng không cần địch nhân như Phó Hán Khanh.”
“Ngươi sợ y?” Địch Tam càng cảm thấy khó tin.
“Phải, ta sợ y.” Địch Cửu thừa nhận đến mức cả bản thân cũng cảm thấy quá thẳng thắn: “Ta ở bên y nhiều năm như vậy, trăm phương ngàn kế, thủy chung không dò ra cực hạn lực lượng của y ở đâu. Võ học trong bụng y biết dường như không có cuối. Mấy năm qua ta có thể duy trì, chẳng qua là bởi vì y không chịu chân chính ra tay đối phó ta, ngược lại hữu ý vô ý trì hoãn Tu La giáo mà thôi. Một khi y ghi hận, triển hết sở học trong lòng đối địch với ta…”
Địch Cửu hít sâu một hơi, đột nhiên không muốn giả thiết tiếp nữa. Thừa nhận mình sống nhờ vào sự bao dung của người bị mình phản bội kia là một chuyện rất khó kham. Mà phải chấp nhận tương lai của mình vẫn quyết định bởi ai đó dung tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-3-bich-huyet-han-khanh/1947714/quyen-3-chuong-117-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.