Bốn phía thuyền nhỏ, vậy mà bập bềnh vô số thi thể. Phóng tầm mắt nhìn đi, nam nữ lão ấu, sĩ nông công thương, các màu quần áo, các kiểu trang phục, các loại dạng mạo, hiện giờ đều thành du hồn dưới nước.
Có thi thể đã phình to đổi màu, có người lại như chết chưa lâu, dưới thân là một hai tấm gỗ bồng bềnh, dùng để nổi trên mặt nước, nhưng không biết là cơ hàn quá mức, hay là trôi nổi dưới nước quá lâu, chung quy chẳng thể sinh tồn.
Phó Hán Khanh ngạc nhiên nhìn quanh, sắc mặt càng trắng bệch, chợt lướt vụt đến trước một tấm gỗ nổi, ôm lấy một anh nhi từ trong tay một phụ nhân đã chết, mới lướt về thuyền con.
Có lẽ là bởi vì muốn bảo hộ hài tử, cho nên mẫu thân đến chết vẫn một tay cật lực nắm gắt gao tấm gỗ, vẫn một tay cố gắng đặt anh nhi trên tấm gỗ, giảm thiểu bị ngâm nước sông lạnh băng.
Địch Cửu hơi nhíu mày, nhìn Phó Hán Khanh vụng về ôm đứa trẻ, tay giơ lên, nhưng nội lực vô cùng mạnh mẽ căn bản không dám truyền lên người anh nhi yếu ớt kia.
Địch Cửu lại gần, khuôn mặt bé teo của đứa trẻ đã lạnh cứng, nhẹ nhàng thử hơi thở, khẽ lắc đầu, đoạt lấy đứa trẻ: “Nó đã chết rồi.”
Phó Hán Khanh ngỡ ngàng ngẩng đầu, ánh mắt cơ hồ có hơi hoảng hốt: “Nhưng mà, ta vừa rồi giống như nhìn thấy nó động đậy một thoáng, giống như…”
“Có lẽ đó chỉ là gió sông…” Địch Cửu than nhẹ “Hài tử cũng đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-3-bich-huyet-han-khanh/1947672/quyen-3-chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.