Thương sơn vĩ ngạn, cây rừng từng cụm, chỗ non cao, càng xanh um tươi tốt, mỗi khi có gió mạnh kéo đến, liền thấy sóng xanh dập dềnh không dứt. Giữa cành lá che lấp, có người ánh mắt như điện, dõi chặt chẽ những con đường dưới chân núi.
Xa xa gần gần, gió thổi cây lay, chim chóc ca hót, chỗ một phiến tiếng trời có người thấp giọng hỏi: “Còn chưa đến sao?”
“Đừng sốt ruột, sắp đến rồi. Bất kể đi bên nào, chúng ta ở đây trên cao nhìn xuống, đều có thể nhìn rõ, đến lúc đó phát tín hiệu, tự có nhân thủ cùng qua, Bằng vương cũng có thể giữa đường chặn lại…”
Chưa dứt lời mắt đã chợt nghiêm lại: “Đến rồi.”
Theo một tiếng quát khẽ quả quyết này, đã thấy dưới chân núi một ngựa song kỵ lao như bay, nháy mắt rẽ sang con đường bên trái mà lao vùn vụt.
“Mau, phát tín hiệu.”
Phong tín tử kia thò tay xuống hông lấy khói hiệu, lại nghe cộng sự bên cạnh thanh âm cổ quái quát một tiếng: “Chậm đã, ngươi xem…”
Hai người chú mục cùng nhìn xuống dưới chân núi, đã thấy lại là một ngựa song kỵ, lao đến như điện, giây lát quẹo sang bên phải rẽ bụi mà đi.
“Chuyện gì xảy ra đây…” Tiếng kinh hô chưa tuyệt, đã nghe tiếng vó ngựa vang trời liên tiếp, nháy mắt lại tới bảy tám con ngựa nữa.
Đồng dạng hắc mã, đồng dạng một ngựa song kỵ, xa xa nhìn lại, quần áo trang phục như nhau, nếu ở gần không chừng thậm chí có thể nhìn thấy những dung mạo như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-3-bich-huyet-han-khanh/1947671/quyen-3-chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.