Phó Hán Khanh cực vui mừng: “Ngươi về rồi.” Hai tay tự nhiên vòng qua lưng Địch Cửu “Sao một chút tiếng gió cũng không lộ, phong tín tử bên kia cũng chưa thấy truyền tin về?”
Địch Cửu nhìn y vẻ mặt hưng phấn, hai mắt loang loáng, tuyệt không mảy may hổ thẹn bất an, chỉ đành thở dài, tận lực nhãng qua cái bạt tai mình không dưng phải chịu: “Tiêu Thương thật cho là đám phong tín tử đó của y có thể dõi chết ta? Trước kia mặc họ, bất quá là có đám gia hỏa này lớn nhỏ không bỏ báo cáo cho đám người nhiều chuyện đó, mọi việc cũng tránh cho ta phải phiền toái nói tỉ mỉ một lần với các ngươi, thật muốn bỏ rơi họ, lại có khó gì?”
Phó Hán Khanh chỉ cười. Thật sự nói đến thì phong tín tử của Tiêu Thương đều là những nhân tài có thể thám thính giám thị nhất, tự có rất nhiều bản lĩnh độc đáo.
Nhưng Địch Cửu dù sao từ nhỏ đã chịu huấn luyện phản truy tung phản giám thị, lại biết rõ nội tình của phong tín tử, hơn nữa làm Thiên vương nhiều năm như vậy, trong tối sợ là sớm mò thấu phương pháp làm việc của phong tín tử, thật muốn có tâm, phất văng sự giám thị của phong tín tử tự nhiên là dễ như trở bàn tay.
“Thế nào, tình huống Sở quốc như thế nào?”
“Ta đã quay về, tự nhiên là đã sớm xử lý tốt.” Địch Cửu thản nhiên nói “Đại bộ phận tài phú cùng nhân tài ưu tú nhất của chúng ta ở Sở quốc đã ẩn nấp hết rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-3-bich-huyet-han-khanh/1947666/quyen-3-chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.