Trăng sao như thế, gió đêm như thế, lời nói ôn nhu như thế, Địch Cửu nghe lại thoáng ngẩn ra, chú mục ngóng nhìn y, rất lâu mới nói: “Nếu như khổ sở, nói ra cũng tốt.”
Phó Hán Khanh úp hai tay lên mu bàn tay y, đặt lên ngực mình, hỏi khe khẽ: “Khổ sở?”
“Không chỉ Phong Kính Tiết, ngay cả Phương Khinh Trần cũng là bằng hữu của ngươi, cũng cùng đến từ Tiểu Lâu, bọn họ đều đột tử, ngươi khổ sở trong lòng là nên thôi.”
“Ngươi biết Khinh Trần?”
“Ngươi thật coi ta là đồ ngốc hay sao.” Địch Cửu mỉm cười “Sự ủng hộ của Sở quốc với giáo ta toàn dựa vào người này một tay thúc đẩy, ta há có thể không đoán ra thân phận của y.”
“Vậy người trong Tiểu Lâu ở mấy nước khác là thân phận gì, ngươi cũng có thể suy luận ra.” Phó Hán Khanh tròn mắt nhìn y, thoạt nhìn giật mình không nhẹ.
Địch Cửu bật cười: “Ngươi yên tâm, việc này chỉ có ta biết, dù là Địch Nhất cũng không rõ. Y tuy biết ngươi đến từ Tiểu Lâu, nhưng không giống ta, có thể tiếp xúc với tình báo cơ mật nhất, có thể tra xét chính xác người chi phối sau lưng những chính sách đó là ai.”
Phó Hán Khanh thở phào, vui vẻ nói: “May mà chỉ có ngươi biết, ta không cần lo lắng truyền ra ngoài.”
Địch Cửu nhìn dáng vẻ ngốc nghếch này của y, bất giác buồn cười, nhẹ nhàng đưa tay giúp y vuốt lại mớ tóc khi nãy nằm nhoài ra ngủ đã bị rối bù: “Sáng nay khi vừa nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-3-bich-huyet-han-khanh/1947662/quyen-3-chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.