Vẽ xong một nét cuối cùng, Yên Lẫm quay người lại, không biết là bởi hưng phấn, hay là bởi đã chuyên chú cố gắng trong một thời gian dài, trên khuôn mặt bé xíu phơn phớt đỏ, cực kỳ đáng yêu: “Dung tướng, Dung tướng, hôm nay thái phó khen trẫm đó.”
Hai tay Dung Khiêm bỗng nhiên bắt đầu ngứa ngáy.
Trên đời này, tất cả hài tử đều như là thiên sứ đáng yêu. Trời sinh đã có sức mạnh khiến người yêu thích. Huống chi tiểu Hoàng đế này lại rất đẹp, mắt rất to nhìn là khiến người lớn rất muốn ôm nó qua yêu thương một phen. Vì trong cung săn sóc rất tốt, ăn uống ngủ nghỉ chăm nom đều tốt, khó tránh khỏi vì dinh dưỡng hơi thừa, tiểu Hoàng đế vóc dáng nhỏ xíu thân mình mũm mĩm, khuôn mặt nhỏ teo múp míp, da dẻ lại mềm muốn chết. Mỗi lần nhìn thấy, Dung Khiêm đều vô cùng muốn đưa tay véo hai má tiểu Hoàng đế, trái phải kéo một phen, hưởng thụ xúc cảm non mềm, đồng thời nhìn mặt quỷ của cục cưng đáng yêu.
Những người lớn trong dân gian thường sẽ có hành động như vậy với hài tử của mình. Tiếc rằng với Hoàng đế tôn quý, điều này là tuyệt đối không cho phép. Dung Khiêm phải giữ gìn phong phạm quyền thần đạo mạo trang nghiêm của mình, mỗi lần đều chỉ đành dùng lý trí ép mình kiềm chế loại xúc động này mà thôi.
Y ở đây vừa thất thần, tiểu Hoàng thượng bên kia không vẽ nữa, liều mạng kéo áo y: “Dung tướng, thái phó khen trẫm học rất giỏi, rất nhanh, ngươi có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-3-bich-huyet-han-khanh/1947597/quyen-3-chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.