Cách một con đường, vượt qua không gian khá xa xôi, ánh mắt hờ hững kia, cùng họ đối thị giữa hư không chỉ một chớp mắt, giống như đó chỉ là một lần cực vô ý quay đầu, ngẩng nhìn, sau đó lại thản nhiên nhìn về phía trước.
Song ngay khoảnh khắc ngắn nhất đó, Địch Nhất và Địch Cửu đều sinh ra một cảm giác cực lạ lùng. Phảng phất ánh mắt kia, xuyên qua hết thảy hồng trần mê chướng hữu hình hoặc vô hình, xa xa trông lại, liền như có thể nhìn thông nhìn thấu người ta.
Với tính tình do hơn hai mươi năm thiết huyết khổ huấn bồi dưỡng ra của họ, nếu có ai khiến họ sinh ra cảm giác kiểu này, ý niệm đầu tiên chính là người này phải diệt trừ, nếu thật sự không thể giết chết thì phải tránh đi thật xa, tuyệt đối không nên tiếp cận nữa.
Song ánh mắt Dung Khiêm dường như có thể nháy mắt hiểu rõ hết thảy bí ẩn sâu trong lòng người, rồi lại bình hòa thong dong thần kỳ, khiến người không thể sinh ra mảy may phản cảm.
Lực tham tri đủ tính xâm lược nhất, cùng lực tương tác khiến người cực khó sinh ra tâm phòng bị, đồng thời xuất hiện trong một ánh mắt, mà có thể đạt đến sự hài hòa hoàn mỹ như thế, người này quả nhiên không hổ là quái vật ra từ Tiểu Lâu.
Địch Nhất khe khẽ thở dài một tiếng: “Chúng ta cách cả một con phố, hơn nữa lại có ý thu liễm khí cơ phong mang, thế nhưng người đã quen với vạn chúng chú mục như y, vẫn có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-3-bich-huyet-han-khanh/1947596/quyen-3-chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.