Tề Hạo là phân đường chủ tư lịch già dặn nhất Tu La giáo, việc khổ việc mệt khó tránh khỏi phải cố kiên trì. Mặc dù cũng rất muốn giống như những người khác, cứ thế trợn mắt há mồm đứng đó, nhưng lại không thể không tạm thu gom thần trí hoảng hốt mê loạn trước, một mặt vội vã phân phó Thư Phóng dẫn người đi tiếp đãi giáo chủ và Thiên vương, dặn dò y nhớ lấy không thể thất lễ, một mặt hấp tấp thu thập khắc phục hậu quả.
Nhất nhất đánh thức đám cao thủ đáng thương tới cửa thích quán kia từ trong mê loạn, tươi cười hỏi họ phải chăng vẫn còn nghi vấn với thực lực của Chấn Vũ võ quán, phải chăng vẫn cần mời vị cao thủ vừa rồi ra đây so chiêu với họ. Không hề bất ngờ nhìn đám cao nhân ngay cả lời khách sáo “non xanh còn đó, nước biếc chảy dài” cũng chẳng rảnh mà nói một câu đã trắng bệch mặt, sấp ngửa chạy mất.
Càng mất mặt chính là, đệ tử họ dẫn đến, một nửa ngoan ngoãn theo các sư phụ xám xịt chạy mất, một nửa thì trực tiếp ở lì không đi, kêu khóc nói là bị người lừa gạt, vào sai võ quán, nếu Tề quán chủ không cho phép họ bỏ tối theo sáng, đầu nhập Chấn Vũ võ quán, học tập tuyệt thế thần công chân chính, họ sẽ vĩnh viễn không rời khỏi.
Phương pháp áp dụng, hoặc là nói sẽ quỳ chết trước cửa, cho ngươi bị kiện cáo, hoặc là cứ ở lì trong võ quán các ngươi, để ngươi phải bao ăn bao ở còn không thu được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-3-bich-huyet-han-khanh/1947554/quyen-3-chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.